Sự Sụp Đổ Của Constantinople

Total Page:16

File Type:pdf, Size:1020Kb

Sự Sụp Đổ Của Constantinople Sự sụp đổ của Constantinople Nguồn: Nghiên cứu lịch sử Sự sụp đổ của Constantinople, thủ đô của Đế quốc Byzantine, xảy ra sau một cuộc vây hãm bởi Đế chế Ottoman, dưới sự chỉ huy Sultan Mehmed II của Ottoman lúc mới 21 tuổi, chống lại quân đội bảo vệ được chỉ huy bởi Hoàng đế Constantine XI Palaiologos. Cuộc bao vây kéo dài từ 6/4/1453 cho đến 29/5/1453, khi thành phố bị chinh phục bởi Đế quốc Ottoman. Việc chiếm giữ Constantinople (và hai vùng lãnh thổ khác còn lại của Byzantine ngay sau đó) đánh dấu sự kết thúc của đế chế La Mã, một đế quốc đã kéo dài gần 1.500 năm. Đó cũng là một cú đánh lớn theo đạo Cơ đốc, và Ottoman sau đó được tự do để tiến vào châu Âu mà không có một đối thủ phía sau nào ngăn cản. Sau cuộc chinh phục, Mehmed biến Constantinople thành thủ đô mới của Đế quốc Ottoman. Một số trí thức Hy Lạp và không Hy Lạp đã bỏ chạy khỏi thành phố trước và sau cuộc bao vây, đặc biệt là di cư đến Italy. Người ta lập luận rằng họ đã giúp tạo nên sự phôi thai cho thời kỳ Phục hưng. Một số người đánh dấu kết thúc của thời Trung Cổ bởi sự sụp đổ của thành phố và đế quốc Byzantine. Tình trạng của đế chế Byzantine Constantinople đã là một kinh đô kể từ năm 330 dưới thời Hoàng đế La Mã Constantine Đại đế. Trong mười một thế kỷ sau, thành phố đã bị bao vây nhiều lần, nhưng chỉ bị chiếm giữ chỉ một lần: trong cuộc Thập tự chinh lần thứ tư vào năm 1204, quân viễn chinh đã thành lập một nhà nước Latin không ổn định trong và xung quanh Constantinople trong khi lãnh thổ đế quốc còn lại bị phân tán thành một số tiểu bang Hy Lạp, như là Nicaea, Epirus và Trebizond. Những thành bang Hy Lạp này đã chiến đấu như những đồng minh chống lại các thành bang Latin, cố quay trở về với đế chế Byzantine. Triều đại Nicaeans tái chinh phục Constantinople từ Latin năm 1261. Sau đó có rất ít thời kì hòa bình cho đế chế vốn bị suy yếu, nó liên tục phải chống đỡ các cuộc tấn công từ người Latin, Serbia, Bulgaria và, quan trọng nhất, người Thổ Nhĩ Kỳ Ottoman. Bệnh dịch hạch đen giữa 1346 và 1349 đã giết chết gần một nửa số dân của Constantinople. Vào năm1450 đế quốc đã kiệt sức, chỉ còn bao gồm một vài dặm vuông bên ngoài thành phố Constantinople, đảo Princes trong Biển Marmara, và Peloponnese với trung tâm văn hóa của mình tại Mystras. Vương quốc Trebizond, một nhà nước độc lập được hình thành từ hậu quả của cuộc Thập tự chinh thứ tư, cũng sống sót trên bờ của Biển Đen. Sự chuẩn bị Khi Sultan Murad II được kế nghiệp bởi con trai ông, Mehmed II vào đầu năm 1451, nhiều người đã cho rằng vị Sultan trẻ lúc này chỉ 19 tuổi, sẽ là một người cai trị không có khả năng và không thể gây ra mối đe dọa lớn đến sở hữu Kitô giáo ở Balkans và biển Aegean . Niềm tin này được củng cố bởi người phái viên thân thiện mà Mehmed đã gửi đi vào buổi đầu của triều đại của ông. Trong mùa xuân và mùa hè 1452, Mehmed II, mà ông nội của ông ta là Bayezid vĩ đại - người trước đây đã xây dựng một pháo đài ở phía châu Á của eo biển Bosphorus gọi là Anadolu Hisarı,lúc này hạ lệnh xây dựng một pháo đài thứ hai cách vài dặm về phía bắc của Constantinople ở phía châu Âu, trực tiếp qua eo biển từ Anadolu Hisarı, với mục đích tăng cường sự kiểm soát của người Thổ với eo biển. Một mục tiêu khác của pháo đài này là khả năng ngăn chặn sự giúp đỡ từ các thuộc địa Genoese trên bờ Biển Đen đến thành phố. Lâu đài này được gọi là Rumeli Hisarı, Rumeli và Anadolu là các tên tương ứng của các phần châu Âu và châu Á của Đế quốc Ottoman. Pháo đài mới còn được gọi là Bogazkesen, trong đó có một ý nghĩa kép Thổ Nhĩ Kỳ: khóa eo biển hoặc cắt cổ họng, nhấn mạnh vị trí chiến lược của nó. Tên tiếng Hy Lạp của pháo đài, Laimokopia, cũng mang cùng một ý nghĩa kép. Trong tháng 10 năm 1452, Sultan Mehmed II đã ra lệnh cho Turakhan Beg cùng Ahmad con trai của ông ta cùng với Omar lãnh đạo một lực lượng lớn lính Peloponnese đồn trú ở đó suốt mùa đông để ngăn giữ không cho vua Thomas và Demetrios giúp đỡ Constantine, em trai của họ trong Cuộc vây hãm Constantinople. Hoàng đế Byzantine Constantine XI kêu gọi Tây Âu giúp đỡ, nhưng yêu cầu của ông đã không được đáp ứng. Kể từ khi vạ tuyệt thông lẫn nhau của Giáo Hội Chính Thống và Giáo Hội Công Giáo La Mã vào năm 1054, Công giáo La Mã phương Tây đã cố gắng để đạt được cai trị trên Đông, một sự cố gắng hợp nhất được tổ chức trước đây tại Lyon năm 1274 và quả thật là một số hoàng đế Paleologan đã được nhận vào Giáo Hội Latinh. Hoàng đế John VIII Palaiologos đã cố gắng đàm phán Liên minh với Đức Giáo Hoàng Eugene IV, và một Hội đồng được tổ chức trong 1439 dẫn đến việc công bố tại Florence, một hiệp ước Liên minh. Trong những năm sau, xuất hiện một xu hướng phản kháng lớn chống lại sự thống nhất bùng nổ ở Constantinople và một sự rạn nứt lớn xảy ra trong nhân dân và Giáo Hội Byzantine . Mối thù tiềm tàng giữa người Hy Lạp và Latin bắt nguồn từ sự kiện bao vây Constantinople 1204 bởi quân thập tự Latin đóng một vai trò quan trọng. Cuối cùng Liên minh thất bại gây nhiều thất vọng cho Giáo hoàng Nicholas V và Giáo Hội Công Giáo La Mã. Trong mùa hè năm 1452, khi pháo đài Rumeli Hisari được hoàn thành và đã trở thành mối đe dọa sắp xảy ra, Constantine viết cho Đức Giáo Hoàng, hứa hẹn thực hiện sự Hiệp Nhất, vốn đã được tuyên bố hợp lệ bởi một hội đồng bị chia rẽ vào ngày 12/12/1452. Mặc dù rất háo hức vì có được lợi thế, Giáo Hoàng Nicholas V đã không có ảnh hưởng đối với các vị vua và ông hoàng ở phương Tây như Byzantine mong đợi, một số người đã cảnh giác với sự gia tăng kiểm soát của Giáo hoàng, và đã không đủ tiền để đóng góp vào nỗ lực này, đặc biệt là trong bối cảnh tình trạng suy yếu của Pháp và Anh kể từ Chiến tranh Trăm Năm, Tây Ban Nha trong phần cuối cùng của giai đoạn Reconquista (tái chinh phục), nội chiến đánh giết lẩn nhau trong ở các thành bang Đức, và việc Hungary và Ba Lan thất bại trong trận Varna năm 1444. Mặc dù một số binh sĩ đã đến từ thành phố buôn ở phía bắc của Ý, sự đóng góp của phương Tây đã không đủ sức mạnh đối trọng với Ottoman. Một số cá nhân phương Tây, tuy nhiên, đến để giúp bảo vệ các thành phố trên lực lượng riêng của họ. Một trong số đó là một chỉ huy từ Genoa, Giovanni Giustiniani, người đến với 700 người đàn ông vũ trang trong tháng 1 năm 1453 . Là một chuyên gia trong việc bảo vệ các thành phố có tường bao quanh, ông đã ngay lập tức đưa ra các mệnh lệnh tăng cường sự phòng thủ cho các bức tường của đế chế . Cũng vào thời gian này, một đội các tàu Venetian tình cờ có mặt trong vịnh Golden Horn cũng được huy động để phục vụ hoàng đế. Giáo Hoàng Nicholas cũng tiến hành gửi ba tàu chất đầy hàng tiếp tế, bỏ neo tại Venice vào gần cuối tháng Ba, trong khi đó, các cuộc thảo luận đã diễn ra liên quan đến các loại trợ giúp mà các nước Cộng hòa sẽ cho vay đến Constantinople. Thượng viện quyết định gửi một hạm đội, nhưng có sự chậm trễ, và khi nó cuối cùng được thông qua vào cuối tháng tư, thì đã quá trễ để có thể tham gia vào trận chiến. Cộng thêm vào việc suy giảm nhuệ khí của Byzantine là việc bảy tàu Ý với khoảng 700 người đàn ông lẻn ra khỏi thủ đô vào thời điểm khi Giustiniani đến, những người vốn đã tuyên thệ bảo vệ thủ đô. Đồng thời, nỗ lực của Constantine để xoa dịu Sultan với những món quà đã kết thúc với việc trục xuất các đại sứ của Hoàng đế - lúc này ngay cả hoạt động ngoại giao cũng không thể cứu thành phố. Lo sợ một cuộc tấn công có thể hải quân dọc theo các bờ của vịnh Golden Horn, Hoàng đế Constantine XI ra lệnh đặt một chuỗi xích ngăn qua cửa của bến cảng. Dây chuyền xích này, nổi trên mặt nước nhờ những tấm gỗ , đủ mạnh để ngăn chặn bất kỳ con tàu Thổ Nhĩ Kỳ xâm nhập vào bến cảng.
Recommended publications
  • 171 Abdülkerimzade Mehmed, 171 Abdullah Bin Mercan, 171
    Cambridge University Press 978-1-107-17716-1 — Scholars and Sultans in the Early Modern Ottoman Empire Abdurrahman Atçıl Index More Information Index Abdülkerim (Vizeli), 171 AliFenari(FenariAlisi),66 Abdülkerimzade Mehmed, 171 ʿAli bin Abi Talib (fourth caliph), 88 Abdullah bin Mercan, 171 Ali Ku¸sçu, 65, 66, 77n77 Abdülvahhab bin Abdülkerim, 101 Al-Malik al-Muʾayyad (Mamluk ruler), Abdurrahman bin Seydi Ali, 157, 42 157n40 Altıncızade (Mehmed II’s physician), Abdurrahman Cami, 64 80 Abu Bakr (irst caliph), 94 Amasya, 127n37, 177 Abu Hanifa, 11 joint teaching and jurist position in, ahi organization, 22 197 Ahizade Yusuf, 100 judgeship of, 79n84 Ahmed, Prince (Bayezid II’s son), 86, Anatolian principalities, 1, 20, 21, 22, 87 23n22, 24n26, 25, 26, 28, 36, 44, Ahmed Bey Madrasa, 159 64 Ahmed Bican (Sui writer), 56 Ankara, 25, 115, 178 Ahmed Pasha (governor of Egypt), 123 battle of, 25, 54 Ahmed Pasha bin Hızır Bey. See Müfti joint teaching and jurist position in, Ahmed Pasha 197 Ahmed Pasha bin Veliyyüddin, 80 Arab Hekim (Mehmed II’s physician), Ahmed Pasha Madrasa (Alasonya), 80 161 Arab lands, 19, 36, 42, 50, 106, Ahmedi (poet), 34 110n83, 119, 142, 201, 202, ʿAʾisha (Prophet’s wife), 94 221 Akkoyunlus, 65, 66 A¸sık Çelebi, 10 Ak¸semseddin, 51, 61 A¸sıkpa¸sazade, 38, 67, 91 Alaeddin Ali bin Yusuf Fenari, 70n43, Ataullah Acemi, 66, 80 76 Atayi, Nevizade, 11, 140, 140n21, Alaeddin Esved, 33, 39 140n22, 194, 200 Alaeddin Pasha (Osman’s vizier), 40 Hadaʾiq al-Haqaʾiq, 11, 206 Alaeddin Tusi, 42, 60n5, 68n39, 81 Ayasofya Madrasa, 60, 65, 71,
    [Show full text]
  • Phd 15.04.27 Versie 3
    Promotor Prof. dr. Jan Dumolyn Vakgroep Geschiedenis Decaan Prof. dr. Marc Boone Rector Prof. dr. Anne De Paepe Nederlandse vertaling: Een Spiegel voor de Sultan. Staatsideologie in de Vroeg Osmaanse Kronieken, 1300-1453 Kaftinformatie: Miniature of Sultan Orhan Gazi in conversation with the scholar Molla Alâeddin. In: the Şakayıku’n-Nu’mâniyye, by Taşköprülüzâde. Source: Topkapı Palace Museum, H1263, folio 12b. Faculteit Letteren & Wijsbegeerte Hilmi Kaçar A Mirror for the Sultan State Ideology in the Early Ottoman Chronicles, 1300- 1453 Proefschrift voorgelegd tot het behalen van de graad van Doctor in de Geschiedenis 2015 Acknowledgements This PhD thesis is a dream come true for me. Ottoman history is not only the field of my research. It became a passion. I am indebted to Prof. Dr. Jan Dumolyn, my supervisor, who has given me the opportunity to take on this extremely interesting journey. And not only that. He has also given me moral support and methodological guidance throughout the whole process. The frequent meetings to discuss the thesis were at times somewhat like a wrestling match, but they have always been inspiring and stimulating. I also want to thank Prof. Dr. Suraiya Faroqhi and Prof. Dr. Jo Vansteenbergen, for their expert suggestions. My colleagues of the History Department have also been supportive by letting me share my ideas in development during research meetings at the department, lunches and visits to the pub. I would also like to sincerely thank the scholars who shared their ideas and expertise with me: Dimitris Kastritsis, Feridun Emecen, David Wrisley, Güneş Işıksel, Deborah Boucayannis, Kadir Dede, Kristof d’Hulster, Xavier Baecke and many others.
    [Show full text]
  • Migration, Memory and Mythification: Relocation of Suleymani Tribes on the Northern Ottoman–Iranian Frontier
    Middle Eastern Studies ISSN: 0026-3206 (Print) 1743-7881 (Online) Journal homepage: https://www.tandfonline.com/loi/fmes20 Migration, memory and mythification: relocation of Suleymani tribes on the northern Ottoman–Iranian frontier Erdal Çiftçi To cite this article: Erdal Çiftçi (2018) Migration, memory and mythification: relocation of Suleymani tribes on the northern Ottoman–Iranian frontier, Middle Eastern Studies, 54:2, 270-288, DOI: 10.1080/00263206.2017.1393623 To link to this article: https://doi.org/10.1080/00263206.2017.1393623 Published online: 06 Nov 2017. Submit your article to this journal Article views: 361 View Crossmark data Full Terms & Conditions of access and use can be found at https://www.tandfonline.com/action/journalInformation?journalCode=fmes20 MIDDLE EASTERN STUDIES, 2018 VOL. 54, NO. 2, 270–288 https://doi.org/10.1080/00263206.2017.1393623 Migration, memory and mythification: relocation of Suleymani tribes on the northern Ottoman–Iranian frontier Erdal Cift¸ ci¸ a,b aHistory Department, Bilkent University, Ankara, Turkey; bHistory Department, Mardin Artuklu University, Mardin, Turkey Although some researchers have studied the relationship between hereditary Kurdish emirs and the Ottoman central government, there has been little discussion of the role played by Kurdish tribes, and Kurdish tribes in general have been omitted from scholars’ narratives. Researchers have mostly discussed how Idris-i Bidlisi became an intermediary between the Ottoman central government and the disinherited Kurdish emirs, some of whom had been removed from power by the Safavids. In this article, we will not focus on the condominium between the Ottoman central government and the Kurdish emirs, but rather, we will draw attention to the roles played by the Kurdish tribes – specifically, the role played by the Suleymani tribes during the period dominated by local political upheaval in the sixteenth century.
    [Show full text]
  • Fall of Constantinople] Pmunc 2018 ​ ​ Contents
    [FALL OF CONSTANTINOPLE] PMUNC 2018 ​ ​ CONTENTS Letter from the Chair and CD………....…………………………………………....[3] Committee Description…………………………………………………………….[4] The Siege of Constantinople: Introduction………………………………………………………….……. [5] Sailing to Byzantium: A Brief History……...………....……………………...[6] Current Status………………………………………………………………[9] Keywords………………………………………………………………….[12] Questions for Consideration……………………………………………….[14] Character List…………………...………………………………………….[15] Citations……..…………………...………………………………………...[23] 2 [FALL OF CONSTANTINOPLE] PMUNC 2018 ​ ​ LETTER FROM THE CHAIR Dear delegates, Welcome to PMUNC! My name is Atakan Baltaci, and I’m super excited to conquer a city! I will be your chair for the Fall of Constantinople Committee at PMUNC 2018. We have gathered the mightiest commanders, the most cunning statesmen and the most renowned scholars the Ottoman Empire has ever seen to achieve the toughest of goals: conquering Constantinople. This Sultan is clever and more than eager, but he is also young and wants your advice. Let’s see what comes of this! Sincerely, Atakan Baltaci Dear delegates, Hello and welcome to PMUNC! I am Kris Hristov and I will be your crisis director for the siege of Constantinople. I am pleased to say this will not be your typical committee as we will focus more on enacting more small directives, building up to the siege of Constantinople, which will require military mobilization, finding the funds for an invasion and the political will on the part of all delegates.. Sincerely, Kris Hristov 3 [FALL OF CONSTANTINOPLE] PMUNC 2018 ​ ​ COMMITTEE DESCRIPTION The year is 1451, and a 19 year old has re-ascended to the throne of the Ottoman Empire. Mehmed II is now assembling his Imperial Court for the grandest city of all: Constantinople! The Fall of Constantinople (affectionately called the Conquest of Istanbul by the Turks) was the capture of the Byzantine Empire's capital by the Ottoman Empire.
    [Show full text]
  • Arab Scholars and Ottoman Sunnitization in the Sixteenth Century 31 Helen Pfeifer
    Historicizing Sunni Islam in the Ottoman Empire, c. 1450–c. 1750 Islamic History and Civilization Studies and Texts Editorial Board Hinrich Biesterfeldt Sebastian Günther Honorary Editor Wadad Kadi volume 177 The titles published in this series are listed at brill.com/ihc Historicizing Sunni Islam in the Ottoman Empire, c. 1450–c. 1750 Edited by Tijana Krstić Derin Terzioğlu LEIDEN | BOSTON This is an open access title distributed under the terms of the CC BY-NC-ND 4.0 license, which permits any non-commercial use, distribution, and reproduction in any medium, provided no alterations are made and the original author(s) and source are credited. Further information and the complete license text can be found at https://creativecommons.org/licenses/by-nc-nd/4.0/ The terms of the CC license apply only to the original material. The use of material from other sources (indicated by a reference) such as diagrams, illustrations, photos and text samples may require further permission from the respective copyright holder. Cover illustration: “The Great Abu Sa’ud [Şeyhü’l-islām Ebū’s-suʿūd Efendi] Teaching Law,” Folio from a dīvān of Maḥmūd ‘Abd-al Bāqī (1526/7–1600), The Metropolitan Museum of Art. The image is available in Open Access at: https://www.metmuseum.org/art/collection/search/447807 Library of Congress Cataloging-in-Publication Data Names: Krstić, Tijana, editor. | Terzioğlu, Derin, 1969- editor. Title: Historicizing Sunni Islam in the Ottoman Empire, c. 1450–c. 1750 / edited by Tijana Krstić, Derin Terzioğlu. Description: Boston : Brill, 2020. | Series: Islamic history and civilization. studies and texts, 0929-2403 ; 177 | Includes bibliographical references and index.
    [Show full text]
  • The Architectural Projects of the Grandees of Mehmed Ii
    APPENDIX III THE ARCHITECTURAL PROJECTS OF THE GRANDEES OF MEHMED II In this Appendix there will be an attempt to examine the architectural projects of selected high officials who were Mahmud Pasha's contem­ poraries. These will be Zaganos Pasha, ishak Pasha, Rum Mehmed Pasha, Gedik Ahmed Pasha, Hass Murad Pasha and Karamani Meh­ med Pasha. All ofthese men became Grand Vezirs with the exception of Hass Murad Pasha, who died at a young age as Beylerbeyi of Rumeli. Four of them, Zaganos Pasha, Rum Mehmed Pasha, Gedik Ahmed Pasha and Hass Murad Pasha, were converts, while ishak Pasha and Karamani Mehmed Pasha were not. Zaganos Pasha I Zaganos Pasha's main architectural project was in Bahkesir, in Anato­ lia, where he spent time after his two exiles, upon Murad II's return to the throne in 1446 and upon his fall from grace in the reign of Mehmed II, probably in 1456.2 If we combine this information with the fact that Zaganos Pasha appears to have died in Bahkesir in AH 865 (1460-1461), where he was also buried, we may reach the conclu­ sion that he must have had his hass in that town. In Bahkesir Zaganos Pasha built a complex, which included a mosque, a soup kitchen and public baths.' as well as the founder's tomb, which bears the date AH 865 (1460-1461).4 The posthumous endowment deed for this complex is dated AH 866 (1461-1462). 5 He also constructed several buildings in Rumeli. An important contribution of Zaganos Pasha to Ottoman military architecture was his building of a part of Rumeli I For information on Zaganos Pasha see Chapter I.
    [Show full text]
  • 3 Introducing the Ottoman Empire 49 4 Scholars in Mehmed II’S Nascent Imperial Bureaucracy (1453–1481) 59 5 Scholar-Bureaucrats Realize Their Power (1481–1530) 83
    Scholars and Sultans in the Early Modern Ottoman Empire During the early Ottoman period (1300–1453), scholars in the empire carefully kept their distance from the ruling class. This changed with the capture of Constantinople. From 1453 to 1600, the Ottoman government coopted large groups of scholars, usually more than a thousand at a time, and employed them in a hierarchical bureaucracy to fulfill educational, legal, and administrative tasks. Abdurrahman Atçıl explores the factors that brought about this gradual transformation of scholars into scholar- bureaucrats, including the deliberate legal, bureaucratic, and architectural actions of the Ottoman sultans and their representatives, scholars’ own participation in shaping the rules governing their status and careers, and domestic and international events beyond the control of either group. abdurrahman atçıl is Assistant Professor and a fellow of the Brain Circulation Scheme, co-funded by the European Research Council and the Scientific and Technological Research Council of Turkey, at IstanbulSehir ¸ University. He also holds an assistant professorship in Arabic and Islamic studies at Queens College, City University of New York. Downloaded from https:/www.cambridge.org/core. Cambridge University Library, on 13 Feb 2017 at 10:56:57, subject to the Cambridge Core terms of use, available at https:/www.cambridge.org/core/terms. https://doi.org/10.1017/9781316819326 Downloaded from https:/www.cambridge.org/core. Cambridge University Library, on 13 Feb 2017 at 10:56:57, subject to the Cambridge Core terms of use, available at https:/www.cambridge.org/core/terms. https://doi.org/10.1017/9781316819326 Scholars and Sultans in the Early Modern Ottoman Empire abdurrahman atçıl Downloaded from https:/www.cambridge.org/core.
    [Show full text]
  • Firuz Agha and His Hammam in Smederevo
    UDC: 061.27:929 Firuz aga https://doi.org/10.2298/STA1868191K 725.73(497.11) Original research article SR\AN KATI], Institute of History Belgrade ALEKSANDAR KRSTI], Institute of History Belgrade FIRUZ AGHA AND HIS HAMMAM IN SMEDEREVO e-mail: [email protected] Abstract – This paper deals with the hammam in the Smederevo fortress, erected by Firuz Agha, the head of the Sultan’s treasury, between 1485 and 1490. Using Ottoman sources, the authors are able to determine the time of construction, the method of work and the role that this public bath played for Smederevo’s inhabitants. The hammam was very important for the functioning of the great Firuz’s waqf, which included numerous buildings in the Balkans and Anatolia. Based on data on the waqf’s revenue, it may be concluded that until the mid-16th century the hammam in the Smederevo fortress was one of the most profitable facilities of its kind in the Ottoman Empire. Over a quarter of a century, Firuz, as the court agha and later as the sanjak-bey, constructed another three hammams in Tokat, Sivas and Sarajevo, which help us discern patterns and changes in the manner of construction. Based on this knowledge and information about the appearance and manner of functioning of the numerous hammams built in the second half of the 15th and the first half of the 16th century, the authors present the presumed disposition of the rooms of the public bath in the Smederevo fortress. In the female section, the rooms can be determined with great certainty, while three possible types, based on the shape and dimensions, are offered for the hot part of the male section of the hammam.
    [Show full text]
  • Celebrating Thirty Years of Muqarnas
    Muqarnas An Annual on the Visual Cultures of the Islamic World Celebrating Thirty Years of Muqarnas Editor Gülru Necipoğlu Managing Editor Karen A. Leal volume 30 Sponsored by The Aga Khan Program for Islamic Architecture at Harvard University and the Massachusetts Institute of Technology, Cambridge, Massachusetts LEIDEN • BOSTON 2013 © 2013 Koninklijke Brill NV ISBN 978 90 04 25576 0 CONTENTS Gülru Necİpoğlu, Reflections on Thirty Years of Muqarnas . 1 Benedict Cuddon, A Field Pioneered by Amateurs: The Collecting and Display of Islamic Art in Early Twentieth-Century Boston . 13 Silvia Armando, Ugo Monneret de Villard (1881–1954) and the Establishment of Islamic Art Studies in Italy . 35 Ayşİn Yoltar-Yildirim, Raqqa: The Forgotten Excavation of an Islamic Site in Syria by the Ottoman Imperial Museum in t he Early Twentieth Century . 73 D. Fairchild Ruggles, At the Margins of Architectural and Landscape History: The Rajputs of South Asia . 95 Jennifer Pruitt, Method in Madness: Recontextualizing the Destruction of Churches in the Fatimid Era . 119 Peter Christensen, “As if she were Jerusalem”: Placemaking in Sephardic Salonica . 141 David J. Roxburgh, In Pursuit of Shadows: Al-Hariri’s Maqāmāt . 171 Abolala Soudavar, The Patronage of the Vizier Mirza Salman . 213 Lâle Uluç, An Iskandarnāma of Nizami Produced for Ibrahim Sultan . 235 NOTES AND SOURCES Serpİl Bağci, Presenting Vaṣṣāl Kalender’s Works: The Prefaces of Three Ottoman Albums . 255 Gülru Necİpoğlu, “Virtual Archaeology” in Light of a New Document on the Topkapı Palace’s Waterworks and Earliest Buildings, circa 1509 . 315 Ebba Koch, The Wooden Audience Halls of Shah Jahan: Sources and Reconstruction .
    [Show full text]
  • Summer Program REPORT June 20‐ July 05, 2013
    IRCICA Research Centre for Al – Turath Islamic History, Art and Culture Foundation in collaboration with GOVERNORATE OF EDIRNE, TURKEY ‐ YILDIZ TECHNICAL UNIVERSITY, TURKEY ‐ KING SAUD UNIVERSITY, SAUDI ARABIA ‐ POLITECNICO DI BARI, ITALY ‐ UNIVERSITY OF FERRARA, ITALY ‐ UNIVERSITY OF SARAJEVO, BOSNIA AND HERZEGOVINA ‐ ISTANBUL UNIVERSITY, TURKEY ‐ MARMARA UNIVERSITY, TURKEY ‐ ISTANBUL TECHNICAL UNIVERSITY, TURKEY ‐ MIMAR SINAN FINE ARTS UNIVERSITY, TURKEY ‐ FATIH SULTAN MEHMET WAQF UNIVERSITY, TURKEY ‐ KADIR HAS UNIVERSITY, TURKEY ‐ BAHCESEHIR UNIVERSITY, TURKEY ‐ ISTANBUL SEHIR UNIVERSITY, TURKEY ‐ BILECIK ŞEYH EDEBALİ UNIVERSITY, TURKEY ‐ CANAKKALE ONSEKIZ MART UNIVERSITY, TURKEY ‐ TRAKYA UNIVERSITY, TURKEY ISLAMIC URBAN HERITAGE Research, Preservation and Management School Summer Program REPORT June 20‐ July 05, 2013 www.islamicheritageschool.com [email protected] www.al‐turath.com al‐turath@al‐turath.com 2013 SUMMER PROGRAM Report: Following the successful completion of the first two Islamic Urban Heritage Summer Schools that took place in 2011 and 2012 in various cities, successive Summer Programs have been organized for 2013‐2014 with the initiative of IRCICA and Al‐Turath within the framework of its work programs on urban studies and architectural heritage. The Program, founded in 2011, is an academic program aimed to underscore the importance of preserving, promoting and encouraging the economic, cultural and touristic development of urban heritage in Islamic countries. It is designed to complement the studies of postgraduate researchers as well as young educators and professionals with lectures given by key international experts and field trips organized to important sites and projects. The School presents contemporary approaches to urban heritage preservation at different educational and governmental levels and in this respect is also of interest to tourism managers, local administrators in municipalities and professionals/practitioners in the field of preservation of urban heritage.
    [Show full text]
  • To the Ottoman Turks
    DECLINE AND FALL OF BYZANTIUM TO THE OTTOMAN TURKS BY DOUKAS An Annotated Translation of "Historia Turco-Byzantine" by Harry I Magoulias, Wayne State University Wayne State University Press Detroit 1975 C y 2Wa.yAn iuersit ess, Detroit,, Micchigan5482 rightsarereserved No part of this book naybe reproduced without formal permission. Library of Congress Catalogingin Publication Data Ducas, fl. 1455. Decline and fall of Byzantium tothe Ottoman Turks. First ed. published under title:Historia Byzantina. Bibliography: P. Includes index. 1. Byzantine Empire History.2. TurkeyHistory-1288-1453 A2D813Magot949.5 Harry 75 9949 itle. DF631 ISBN 0-8143-1540-2 To Ariadne vuvevvoc KaX4 re Kl 7aO7 CONTENTS Chronology 9 Introduction 23 Decline and Fall of Byzantium to the Ottoman Turks 55 Notes 263 Bibliography 325 Index 331 7 ILLUSTRATIONS Old City of Rhodes 42 John VI Kantakouzenos 43 Manuel II Palaiologos 44 Emperor John VIII Palaiologos 45 Monastery of Brontocheion, Mistra 46 Palace of Despots, Mistra 47 Walls of Constantinople 48 Walls of Constantinople with Moat 49 Mehmed H the Conqueror 50 Emperor Constantine XI 51 MAPS The Byzantine World Before the Fall 1453 52 Greece and Western Anatolia Before the Fall 1453 53 Constantinople 54 8 CHRONOLOGY CHAPTER I page 57 Listing of the years and generations from Adam to the Fourth Crusade, 12 April 1204. CHAPTER II page 59 Reigns of the emperors of Nicaea to the recapture of Constantinople in 1261. Conquests of the Seljuk Turks and appearance of the Ottomans. Reigns of Andronikos II and Michael IX, Andronikos III, John V and John VI Kantakouze- nos. Turks occupy Gallipoli (1354).
    [Show full text]
  • © in This Web Service Cambridge University Press
    Cambridge University Press 978-0-521-52085-0 - The Early Modern Ottomans: Remapping the Empire Edited by Virginia H. Aksan and Daniel Goffman Index More information Index Abbasids, 256 Algiers, 94, 108 Abdulhamid¨ II, Sultan, 295–7, 298 Ali, Muhammad, 260 Abkhazia, 121 Ali, Mustafa, 149, 152, 176–7, 178, 183, Abou-El-Haj, R. A., 148, 194, 196 188, 190 Abraham, Patriarch, 94 AliCavus ¸ of Sofia, 156, 160 Abu-Lughod, Janet, 23, 32, 57 Ali Neccar, 229, 232 Abu-Manneh, Butrus, 272, 274 Ali Pasha of Jannina, 120 Actium, Battle of (31 BC), 33 Allami, Abul Fazl, 156 Adana, 130 Alusi, Abu al-Thana’ al-, 266, 271 Aden, 32, 40, 41 Anatolia administration affinities, 20 Ayn Ali, 152–66 conscription, 130 cadastral surveys, 158 designation, 18 law books, 155, 159–61 epitaphs, 235 lists, 155–7 maps, 29, 35 order and disorder, 161–4 military operations, 132 registers, 155, 157–9 post-World War I, 146 shari’a courts, 202–3 rebellions, 127, 226 timar system, 144, 153, 154, 155, Safavid rivalry, 93, 96 159–60 Suleyman’s¨ empire, 47 Adrianople (Edirne), 122 Wahhabism, 261 Adrianople, Treaty of (1829), 121 Andrews, Walter, 18 advice, see nasihatnames Andronicus II, 105 Aegean Sea, 112 animals, 216–17 Afghanistan, 270 Ankara, 222 Agoston,´ Gabor,´ 6, 8 Anushirwan, King, 139 agrarian society, 165–6 Arab Provinces, 18 ahidnames, 64–6, 67, 68–9, 72 Arabia Ahlat, 235 maps, 29 Ahmed I, Sultan, 153, 154 Wahhabist expansion, 260–1, 272 Ahmed III, Sultan, 225, 284, 286, 307 Arabian Nights, 45 Ahmed Resmˆı, 193 Arabs, 119, 130 Aintab, 213, 215, 217, 222, 229 Arborio
    [Show full text]