Những Ngày Ở Trà Vinh
Total Page:16
File Type:pdf, Size:1020Kb
Những Ngày Ở Trà Vinh . Hồi Ký của Nguyên Nhung Giã từ vùng thung lũng hoa vàng với những đến đâu thì có lúc cũngsẽ qua, nhưng cái tình tri kỷ núi non bao quanh như một cái lòng chảo, giữa bạn bè với nhau thì tồn tại mãi với thời gian. Lần Sacramento hiện dần ra với cảnh đồng bằng nhiều cỏ này gặp Mầu là lần thứ hai, đúng 40 năm lúc hai đứa khô, khí hậu cũng rất lạ khi ban ngày nắng chói chang, còn ở tuổi ô mai, đuổi hoa bắt bướm. Mầu đến mà trên nhưng ban đêm và buổi sáng lại vẫn là khí hậu Ðà Lạt. tay còn cầm theo một đóa hồng đỏ thắm vừa bẻ ở Hồi hộp xen lẫn với chút cảm động khi nghĩ đến lúc trong vườn, nghe bạn kể mà cảm động, hai vợ chồng gặp lại Mầu, cô bạn gái nhỏ nhắn, dễ thương củaTrà lái xe đi một quãng, chực nhớ ra nên vội quay trở lại Vinh năm nào. để hái tặng bạn bông hoa hồng thắm đỏ mừng ngày Bốn mươi năm rồi, kể từ cái buổi trưa nắng xế hội ngộ 40 năm. ở khu nhà thờ Trà Vinh, hai đứa gặp nhau để vẫn mơ Lần lượt những kỷ niệm ở Trà Vinh năm nào, hồ là có một buổi trưa như thế, có câu chuyện như thế, cùng hình ảnh dáng dấp những người bạn cũ được mà sao cứ như in trong lòng hình dáng một đôi mắt nhắc đến trong câu chuyện tâm tình của đôi bạn. đen tròn tuổi học trò, nét đẹp thùy mị đầy thánh thiện Khung trời Trà Vinh với nhưng cây sao già, tiếng và lối nói chuyện rủ rỉ tâm sự của những cô gái tỉnh chuông nhà thờ, tiếng mõ êm đềm từ ngôi chùa Miên, nhỏ thật hiền hòa, dễ thương. Trà Vinh thuở ấy vẫn như Thi vẫn hay nói là không có nơi nào có được sự còn nguyên trong trí nhớ, dòng đời đẩy đưa qua nhiều hòa hợp tuyệt diệu đến thế, giữa hai tôn giáo không hề nơi chốn mà sao vẫn nhớ lạ lùng cái buồn ngái ngủ có một lằn ranh vì cư dân ở đó, có thể nghe được tiếng của trưa Trà Vinh, êm đềm đầy ắp kỷ niệm của một chuông nhà thờ ngân nga hai buổi sáng chiều, rồi vẫn thời mới lớn. thấy lòng tịnh lại khi tiếng mõ và hồi kinh công phu sớm chiều vọng ra từ ngôi chùa cổ. Xa Trà Vinh nhiều năm, nhưng khuôn mặt bạn bè thì vẫn ở lại, vẫn còn đó, không tách rời trong tâm trí những hồi tưởng về Trà Vinh, một tỉnh lẻ cuối cùng đi từ Vĩnh Long sang rồi kéo dài xuống vùng biển mặn Long Toàn. Nhắc đến Trà Vinh là nhớ đến tiếng trống trường Trung học Thánh Gioan trong khuôn viên nhà thờ, có núi đá Ðức Mẹ đèn nến quanh năm, buổi chiều một bọn con trai như Thi Cao Kều, Chậm Bụt tha hồ rủ nhau ra làm cầu thủ đá banh. Ðặt mấy cái "nick name" này cho đám bạn cùng thời, thật đúng người sao thì tên vậy. Thi cao giò lều khều , mặt xương xương còn mắt thì hơi xếch, trông tướng rất anh chị lì lì trấn một cõi khung trời tỉnh lẻ. Chậm hiền lành như bụt trong chùa, nhưng lại là bạn chí cốt với Thi trên mọi nẻo đường đời. Sau này hai thằng "nhóc" chuyên đá banh ở xóm nhà thờ Trà Vinh đều là hai chàng SVSQ khóa 25 trường Võ Bị Ðà Lạt tuấn tú, oai hùng một thời trên các nẻo đường Ðà Lạt, dung dăng dung dẻ với bao nhiêu em gái miền cao nguyên má đỏ môi hồng. Nhắc đến thời đi học mà không nhắc đến ông thầy già dạy Anh Văn kiểu người Pháp nói tiếng Ăng Lê là một thiếu sót. Cuốn sách đầu đời để học Anh Bốn mươi năm gặp lại Mầu, kể từ một hình văn là cuốn "Anglais Vivant" màu xanh da trời do nhà ảnh mơ hồ trong dĩ vãng mà sao lại có thể có một tình xuất bản "Hachette" để trẻ con Pháp học tiếng Anh, bạn gắn bó như vậy, trong khi có bao nhiêu con người với những hình vẽ rất xinh. Ông thầy già đi đi lại lại gần gũi nhau trong gang tấc, mà tình cảm thì lại vời xa trong lớp học, tay cầm cái thước kẻ bằng gỗ gõ nhịp đến cả đại dương. Không hiểu được mầu nhiệm của trên bàn. Lũ học trò vài chục đứa cứ thế mà đọc như một tình bạn, có ai nói rằng tình yêu dù có nồng nàn vẹt: " What is Jack? Jack is a boy. What is Jane, Jane Đặc San Trà Vinh - Xuân Canh Dần 2010 41 is a girl" rùm lên như một cái chợ quê. Sau này khi cò xong, những móng tay đen thui bám đầy đất cát, Mỹ đem quân qua Việt Nam, phong trào học tiếng đến nhà thầy tóc còn khét mồ hôi nắng. Thầy cho ly Anh theo kiểu Mỹ với cuốn "English For Today" là nước chanh rồi bảo: lúc ấy cuộc chiến tranh ở Việt Nam cũng leo thang, " Tay trò dơ quá, đi rửa tay rửa mặt rồi vô nhà thờ không mấy ngày là không có lễ cầu hồn cho đây, thầy cắt móng tay cho.." tử sĩ. Bàn tay trẻ con xòe ra như hứng lấy chút tình Vui nhất là mùa Giáng Sinh, lớp học được nghĩa Thầy Trò đến già cũng không quên được. Sau chọn ra dăm đứa có triển vọng là mầm non ca sĩ, để này Thầy phải đổi đi nơi khác, học trò kéo đến nhà tập hát bài gì không nhớ tên: thầy ngồi đầy một lũ mà chẳng đứa nào nói được câu " I saw three ships come sailing in, on gì hay ho để tiễn biệt, chỉ nhớ là trò nhìn thầy, sụt sịt: Christmas Day on Christmas Day!" Bài hát Giáng Sinh buồn buồn dạo nào như " Thầy cắt móng tay cho con nè! Thầy rửa hiện về khuôn mặt khắc khổ của ông thầy già, nhưng mặt cho con nè!" tấm lòng của thầy thì bao la như biển. Lâu lâu được Kể chuyện này cho Mầu nghe, cô bạn cười mà sao Thầy chở đến lớp bằng chiếc xe đạp đàn ông, trò lại mắt cứ rươm rướm lệ. ngồi vắt một bên trên cái đòn vông thấy sướng hơn đi Ở nhà Mầu hai hôm, được cô bạn cho ăn Phở xe hơi bây giờ. Xe cán qua mẩu thuốc lá cháy đỏ của "dã chiến" vì nhà xa khu chợ Việt Nam, mà cũng ngon ai vứt bên lề đường, khiến cô học trò bé bỏng lo sợ chẳng thua gì tô phở gánh ở Trà Vinh năm nào. Món hỏi: phở Bắc gia nhập về Trà Vinh do người bác của Thi " Thầy ơi! Cái tàn thuốc lá có làm bể bánh xe đem về xứ "mắm bồ hóc" này, sau đó trở thành món của Thầy không?" ăn chơi của người miền Tây những tối trời se se lạnh, Thầy cười thật hiền trêu lại cô học trò nhỏ: mùi phở lẫn với hương hành ngò, hồi, quế làm bao " Trò đừng lo, xe của Thầy chỉ xẹp bánh vì trò nhiêu con tì con vị nhảy nhổm lên không chịu được. nặng quá mà thôi!" Người đàn ông gánh gánh phở cất cái giọng khàn khàn " PHỞ" dưới ngọn đèn vàng lù mù đi vào các ngõ ngách của Trà Vinh, chắc giờ này cũng đã quy tiên về với Chúa, nhưng từ đấy dân Trà Vinh nồng nhiệt đón tiếp Phở vào thực đơn của họ, không kỳ thị như lúc ban đầu, nhìn người Việt gốc Bắc Kỳ như người khác nước. Nhà Mầu nằm trong khu nhà rất yên tĩnh, thành phố Davis, cạnh Sacramento, gọi vui là nơi tập trung của những cư dân có máu mặt. Bao quanh thành phố là một con đường dành cho người đi bộ dài đến 26 miles, mỗi nhà trong khu vực đều có đường để đi bộ thảnh thơi sau những lúc làm việc mệt mỏi. Vườn trồng nhiều hoa hồng, sân trước vườn sau là những đóa hồng đủ màu khoe sắc, khu vườn được săn sóc bao giờ cũng có một chủ nhân tốt bụng vì biết yêu hoa cỏ. Từ trên lầu nhìn ra bên ngoài, phong cảnh rất là thơ mộng với những dáng thông xanh vươn lên ở góc đường, một chút Ðà Lạt của Thi và Chậm hiện về khi xung quanh nhà hàng xóm, nắng xuyên qua bóng thông làm cho căn nhà mát rượi. Yên tĩnh và yên tĩnh, khi những con sáo non bay ra khỏi tổ, còn lại những con sáo già lặng lẽ tận hưởng êm ái chút tình già, chẳng có chỗ nào hơn chỗ này nữa. Phía sân trước ở nhà Mầu, còn trồng nhiều cây xương rồng hoa thật đẹp, hình như bạn cũng đã Nhà thờ Trà Vinh chụp ảnh gửi cho xem nhiều lần. Cây xương rồng Ôi cái thời niên thiếu ấy sao dễ thương vô khẳng khiu, xương xẩu như một người đói ăn, nhưng cùng, chuyện đến nhà Thầy như đi chơi nhà hàng xóm khi nở hoa thì không có thứ nào rực rỡ hơn mà lại tươi là chuyện thường.