Quỷ Cái Vận Đồ Prada
Total Page:16
File Type:pdf, Size:1020Kb
Quỷ cái vận đồ Prada Contents Quỷ cái vận đồ Prada 1 1. Chương 1 ................................................. 2 2. Chương 2 ................................................. 5 3. Chương 3 ................................................. 11 4. Chương 4 ................................................. 15 5. Chương 5 ................................................. 23 6. Chương 6 ................................................. 30 7. Chương 7 ................................................. 41 8. Chương 8 ................................................. 47 9. Chương 9 ................................................. 53 10. Chương 10 ............................................... 64 11. Chương 11 ............................................... 71 12. Chương 12 ............................................... 83 13. Chương 13 ............................................... 94 14. Chương 14 ...............................................106 15. Chương 15 ...............................................114 16. Chương 16 ...............................................122 17. Chương 17 ...............................................133 18. Chương 18 ...............................................145 19. Chương 19 ...............................................151 Quỷ cái vận đồ Prada Giới thiệu Khi Andrea Sachs đặt chân lên văn phòng lộng lẫy của tờ Runway, cô không biết gì hết. Không biết tới tờ tạp chí thời trang nhất của thế giới, hay nữ Tổng biên tập được sợ hãi và tâng bốc quá đáng của nó, Miranda Priestly. Đọc và tải ebook truyện tại: http://truyenclub.com/quy-cai-van-do-prada 1 1. Chương 1 Đèn giao thông ở ngã tư đường 17 cắt Broadway chưa kịp chuyểnhẳn sang màu xanh thì cả một bầy taxi vàng vênh váo đã vượt qua tôi, trong khitôi gây ùn tắc cả làn đường bên phải bằng cái bẫy giết người mà tôi phải lái đikhắp phố phường New York.Đạp côn, nhấn ga, vào số (từ mo vào số một hay từ số một lên số hai?) Nhả côn,tôi lẩm nhẩm quy tắc thần thánh ấy cả chục lượt, song giữa đám xe cộ đan như mắccửi buổi trưa cây thần chú này chẳng giúp gì được. Chiếc ôtô lồng lên hai bậnnhư con ngựa bất kham, để rồi tiếp đó ngật ngưỡng như con thỏ què qua ngã tư.Tim tôi nhảy thình thịch trong ngực. Đột ngột xe thôi ngật ngưỡng và chuyển độngtrơn tru. Trơn như bôi mỡ. Tôi liếc nhanh xuống xem có đúng là vẫn đang số hai,và khi ngẩng lên thì mũi xe đã gí sát đuôi chiếc taxi vàng phía trước, làm chotôi không còn cách nào khác ngoài việc nghiến răng đạp trí mạng lên bàn phanhvà gãy quặp gót giày. Khốn nạn! Lại một đôi giày 700$ đi tong vì sự vụng về củatôi – đôi thứ ba trong tháng này rồi. Tôi nhẹ cả người khi thấy động cơ chếtnhóm (hình như trong lúc đạp cú phanh cứu mạng thì đáng lẽ tôi phải đạp cả cônmới đúng). Giờ thì tôi có mấy giây đồng hồ, đủ để thong thả tháo đôi Manolo quẳnglên ghế phụ, trong khi xung quanh tôi inh ỏi tiếng còi xe và rào rào những câyquát chửi tục tĩu. Lấy gì chùi bàn tay đẫm mồ hôi bây giờ, ngoài cái quần Guccibó chặt người đến nỗi máu hết đường chảy, và chỉ riêng chui được vào rồi cài đếnchiếc khuy trên cùng không khác gì đánh vật. Những ngón tay quẹt thành từng vệtkinh tởm trên lớp da lộn mềm như nhung. Tôi phải làm hơi thuốc thôi, không thìkhó mà đưa nổi cái xe mui trần 84.000$ này lành lặn qua khỏi ma trận củaMahattan đúng vào giờ nghỉ trưa. “Biến nhanh đi được không chị gái!” Một tay lái xe trông rấtbụi với túm lông ngực thò qua cổ may ô ba lỗ. “Hay là chị gái tưởng đây là bãihọc lái xe? Biến!” Tay run, nhưng tôi vẫn ngỏngngón tay giữa tục tĩu lên và hoàn thành ngay nhiệm vụ thiết yếu nhất cái đã:châm ngay tắp tự một choác nicotin! Tay tôi lạiướt mèm, dễ hiểu tại sao mấy que diêm liền tuột khỏi tay tôi rơi xuống sàn xe.Rốt cuộc đúng vào lúc tôi định rít hơi đầu tiên thì đèn tín hiệu bật xanh. Vớiđiếu thuốc ngậm trên môi, tôi trở lại nghệ thuật phức tạp của đạp côn, nhấn ga,vào số, nhả côn, khói thuốc phì phọt vọt ra vào theo từng hơi thở. Phải qua hẳnba khối nhà nữa thì xe mới chạy đều đều để tôi có dịp lấy điếu thuốc khỏi miệng,song quá muộn: tàn thuốc đã rụng xuống, rơi ngay cạnh vệt chùi mồ hôi trên quần.Điên quá. Trước khi hiểu hết toàn bộ thảm cảnh là trong ba phút tôi đã phá hỏngđồ dùng trị giá 3.100$ - tính cả đôi giày Manolo – thì chiếc điện thoại di độnglại rèn rẹt lên tiếng. Cứ như cuộc đời này chưa đày đọa tôi đủ mức, số điện thoạicủa người gọi hiện lên khẳng định điều tôi lo sợ nhất đã thành sự thật, đíchthân bệ hạ, Miranda Prestly, bà chủ của tôi. “Aan-dree-aa! Chị có nghe tôi không đấy? Aan-dree-aa!” Tiếng bà rền lên chói tai khi tôi vừa bật được chiếc nắpMotorola - quả là kỳ công trong khi còn phải bận tíu tít với cả hai tay haichân (trần). Tôi kẹp chiếc điện thoại vào giữa cằm và vai rồi ném điếu thuốcqua cửa sổ xe, thiếu chút nữa thì trúng một gã xe đạp đưa thư. Hắn gào toánglên một câu chửi bậy trước khi phóng tiếp. “Vâng, Miranda, tôi nghe bà rất rõ.” “Aan-dree-aa, xe tôi đâu rồi? Chị đã đưa nó vào nhà đỗ xechưa?” Thế rồi trong chuyến đi bão táp này, may mắn cũng có lần mỉmcười với tôi. Đèn hiệu trước mặt chuyển sang đỏ. Tôi lập bập dừng được xe màkhông đâm phải người nào hay cái gì, rồi hít một hơi thật sâu. “Miranda, tôi đang trên xe mà, nhưng tôi sắp về đến nơi rồi.”Tôi đưa đẩy thêm mấy câu trấn an để quả quyết với bà ta là cả chiếc xe mui trầnlẫn tôi đều lành lặn và chỉ vài phút nữa thôi là chúng tôi sẽ về tới đích yên ổn. “Ờ, được rồi,” bà ta thô lỗ ngắt lời tôi. “Trước khi về vănphòng, chị phải đón Madeleine và đưa nó về nhà. “Cạch! Cuộc thoại chấm dứt. Tôingớ ra và nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc, nhưng nó không nhả ra tiếng độngnào nữa. Rõ ràng Miranda cho rằng đã nói xong mọi chuyện cần thiết rồi.Madeleine? Madeleine là của nợ nào nhỉ? Và nó đang ở đâu lúc này? Nó có biết làtôi đến đón nó không cơ chứ? Rồi nó sẽ làm gì trong căn hộ của Miranda? Và tạisao lại chính tôi phải giơ đầu ra hứng lấy công việc này, trong khi Mirandanuôi một tay tài xế, một bà quản gia và một cô trông trẻ suốt 24 giờ mỗi ngày? 2 ở New York cấm gọi điện thoạitrong khi lái xe, vì vậy tôi rẽ sang làn dành cho xe buýt, tạt vào lề đường rồibật đèn nháy cảnh báo – lúc này thì chuyện mà tôi ngán nhất là đụng độ với cảnhsát New York.Hít vào, thở ra, tôi tự nhủ. Thậm chí tôi còn nhớ kéo phanh tay sau khi bỏ chân khỏi bànđạp phanh. Từ đời nảo đời nào rồi tôi không lái xe có số tay bao giờ, nói chínhxác là từ năm năm nay rồi. Hồi ở trường trung học tôi được một cậu bạn dạy chomấy giờ song không nhớ gì mấy. Tất cả những chuyện đó không ý nghĩa gì vớiMiranda cả, lại càng chẳng đáng để hỏi lại lúc bà ta gọi tôi tới văn phòng cáchđây một tiếng rưỡi. “Aan-dree-aa, chị đi lấy ôtô cho tôi, đánh về nhà đỗ xe.Ngay bây giờ chúng tôi cần xe để đến Hampston.” Tôi đứng như trời trồng trướccái bàn làm việc to lớn của bà ta, nhưng lúc đó bà ta có nhìn tôi nữa đâu. Ítnhất là tôi tưởng thế, cho tới khi bà thả cho tôi đi với một câu kết: “Thếthôi, Andrea, làm đi,” bà nói thêm mà không ngẩng nhìn tôi. Tất nhiên rồi, Miranda, tôi nghĩ vậy khi rời văn phòng. Chưađi qua hẳn khung cửa tôi đã đần ra nghĩ xem bà ta có ý định gì khi trao cho tôinhịêm vụ kì bí nhất định đầy những cạm bẫy này. Dù thế nào chăng nữa thì trướctiên tôi cũng phải tìm ra địa điểm chiếc xe mà tôi phải đi lấy về đã. Có lẽ nó ởtrong xưởng bảo dưỡng theo hợp đồng, nhưng cũng hoàn toàn có thể nó đang được sửachữa ở đâu đó trong số hàng triệu xưởng sửa chữa ôtô theo dịch vụ trọn gói đắtchóng mặt nào đó trên đại lộ Park Avenue. Dĩnhiên không ngoại trừ trường hợp bà ta ám chỉ một chiếc xe mới toanh vừa mua màtôi phải đến lấy về ở một nhà xe (mà tôi chưa biết). Dù sao chăng nữa, đối vớitôi nhiệm vụ này trước tiên đồng nghĩa với một mớ công việc. Vậy thì xắn tay áo lên nào. Đầu tiên tôi thử hỏi cô trông trẻcủa nhà Miranda, nhưng chỉ được nối với hộp thoại nhắn tin di động. Tìm bà quảngia thì may mắn hơn. Bà ta không chỉ đang ở nhà mà còn giúp cho tôi được mấythông tin. Bà cho tôi biết là may mắn thay đó không phải là một chiếc ôtô mới đậphộp, mà là một chiếc thể thao mui trần màu xanh lá cây đậm, bình thường thìMiranda vẫn hay để ở nhà xe của mình. Tuy nhiên bà quản gia không rành mác xe, cũng chẳng hiết hiệngiờ nó ở đâu. Tiếp đó tôi gọi điện cho cô trợ lý của chồng Miranda. Cô cho tôihay rằng theo cô thì vợ chồng Miranda còn đi một chiếc Lincoln Navigator hạngcao cấp màu đen và một chiếc Porsche nhỏ màu xanh nữa.