THERAVĀDA PHT GIÁO NGUYÊN THY

S PHC HI CA HI CHÚNG TỲKHƯUNI TRONG TRUYN THNG NGUYÊN THY

Tỳkhưu Bodhi Tỳkhưuni Pháp H Dhammanandā dch

NHÀ XUT BN TÔN GIÁO PL. 2554 – DL. 2010

Nguyên tác Anh ng: Bodhi, The Revival of Bhikkhuni Ordination in the Theravāda Tradition, Inward Path Publisher, Penang, Malaysia 2008.

MC LC

S Phc Hi Ca Hi Chúng Tỳkhưuni Trong Truyn Thng Nguyên Thy 5 I. Lp Lun Chng Li Vic Tái Lp L Truyn Th Gii Tỳkhưuni Nguyên Thy ...... 8 II. Lp Lun Cho Vic Tái Lp L Truyn Th Gii Tỳ khưuni Nguyên Thy ...... 18 III. ði Thoi Vi S Thách Thc Ca Nhng Ngưi Tuân Th Lut ...... 32 Kt Lun ...... 59 Ph Lc: Mt Hi Chúng Ni ðã Bin Mt Có Th Phc Hi Chăng? ...... 67 V Tác Gi ...... 80 V Dch gi...... 81

The Revival of Bhikkhuni Ordination in the Theravāda Tradition 84 I. The Case Against the Revival of Bhikkhunī Ordination ...... 86 II. The Case for a Revival of Theravāda Bhikkhunī Ordination ...... 95 III. Addressing the Legalist Challenge ...... 107 Conclusion ...... 129 Appendix Can an Extinct Bhikkhunī Be Revived? ...... 137

S Phc Hi Ca Hi Chúng Tỳkhưuni Trong Truyn Thng Nguyên Thy

L th gii Tỳkhưuni ñưc công nhn mt cách hp pháp ñã bin mt trong truyn thng Nguyên thy (Theravāda , Nam tông) nhng th k trưc. Chng tích cui cùng v s tn ti ca Hi chúng Ni Nguyên thy trong mt ñt nưc theo truyn thng Pht giáo Theravāda ñưc ghi nhn Sri Lanka là vào th k th 11. ðu nhng năm 1990, tuy nhiên, s phc hi ca l th gii Tỳkhưuni ñưc vn ñng và tin trin trong cng ñng Pht giáo Nguyên thy, mà mũi dn ñu là chư Tăng Ni ngưi Tích Lan (Sri Lanka). Vi s ng h ca mt s v Tăng có hc vn cao [1] , ph n Sri Lanka ñã tìm cách tái to li mt truyn thng tt ñp ñã mt lâu ñi, ñó là Hi chúng Tỳkhưuni, không ch như mt di sn quc gia, mà là ñi sng tôn giáo không th thiu ca ño Pht Nguyên thy quc t. L th gii ñu tiên ñ phc hi Hi chúng Ni trong thi gian này ñưc t chc Sanath, n ñ, vào tháng 12 năm 1996, khi ñó 10 ph n Sri Lanka ñưc (chn la t các n tu Pht theo 10 gii thnh hành ti Sri Lanka trong th k 20) th gii C Túc ( Upasampadā hay Vuhap pana ) do các Tỳkhưu ca hi Mahabodhi (ði Giác) vi s tr giúp ca các Tỳkhưuni Hàn Quc. S kin này ñưc tip ni bi mt l ði gii ñàn mang tính quc t ti Bodhgaya (B ñ ðo tràng), vào tháng 2 năm 1998, truyn gii cho nhiu ph n t nhiu quc gia khác nhau. Nó ñưc t chc dưi s ñ ñu ca t chc Pht 6

Quang Sơn có tr s ti Cao Hùng, ðài Loan, vi s tham d, chng minh ca các Tăng Ni t nhiu quc gia Nguyên thy cũng như ði tha ( Mahāyana ). T năm 1998 tr ñi, l truyn gii Tỳkhưuni ñưc t chc hng năm ti Dambulla, Sri Lanka, và hin nay có hơn 500 Tỳ khưuni sng và tu Sri Lanka. Nhưng trong lúc nhiu ngưi, c Tăng ln tc, ng h và tán thán s phc hi ca Hi chúng Tỳkhưuni, cho ñn nay, s kin này vn chưa ñưc công nhn chính thc bi nhà nưc Sri lanka, hay các bc ði trưng lão, nhng ngưi ñưc ch ñnh là lãnh ño ti cao ca Tăng ñoàn. Trong mt s quc gia Pht giáo Nguyên thy khác như và Thái Lan, s chng ñi vic thành lp Hi chúng Tỳkhưuni vn còn mnh m. Trong các quc gia ñó, các v trưng lão cho rng vic phc hi Hi chúng Ni là trái vi (Lut) và thm chí cho rng ñó là mt yu t khin cho s tn ti lâu dài ca ño Pht b ñe da. Trong bài vit này tôi (Tỳkhưu Bodhi) có ý ñnh tp trung vào các vn ñ hp pháp và ño ñc liên h ñn s phc hi Tỳkhưuni Nguyên thy. Bài vit này ñưc chia ra làm ba phn. Trong phn th nht, tôi s trình bày li nhng tranh cãi ca các v bo th trong truyn thng Nguyên thy, nhng ngưi xem rng ñây là mt hành ñng không th nào hp pháp. Trong phn hai, tôi s dn chng Kinh ñin và nhng suy xét có tính ño ñc mà chúng h tr s công nhn rng vic phc hi Tỳkhưu ni là ñáng làm và cn làm. Và cui cùng, trong phn ba, tôi s tr li thích ñáng nhng tranh cãi ñưa ra bi nhng ngưi theo truyn thng (bo th) và tôi cũng tóm tt suy 7 xét làm sao ñ s phc hi này có th theo ñúng lut (và phù hp vi ñiu kin hin ti).



8

I

Lp Lun Chng Li Vic Tái Lp L Truyn Th Gii Tỳkhưuni Nguyên Thy

Trong lúc s truyn th gii pháp xut gia chưa bao gi là mt yêu cu ti hu cho s thc hành tâm linh và chng ñt trong ño Pht, qua nhiu th k, huyt mch ca truyn thng Pht giáo vn chy ñu thông qua h thng chùa chin và thin vin. Ngay c ngày nay trong thi ñi ñin t và k thut cao, nim mong mi mt ñi sng gin d thanh lương dưi mái chùa vn khơi dy trong nhiu ngưi c nam gii ln ph n. Vy mà trong hu ht các quc gia theo truyn thng Pht giáo Nguyên thy, ph n ch ñưc phép xut gia vi mt v trí rt khiêm tn và l thuc. H b t chi vào Giáo hi ñưc tha k vi gii pháp xut gia mt cách ñy ñ và hp l như ñã ñưc qui ñnh (trong tng Lut). ð tr thành Tỳkhưuni cn phi ñi qua 3 giai ñon: (1) Pabbajjā , th phát hay l xut gia 10 gii, tr thành Sadini; (2) Sikkhamāna (thi kỳ Thcxoamana) là ñ chun b cho th gii C Túc; và (3) Upasampadā , th gii ñy ñ tr thành Tỳkhưu ni. Nhng ngưi bo th trong truyn thng Nguyên thy gii v Lut ñt rào cn c ba giai ñon. Tôi s tho lun mi giai ñon theo th t. 9

(1) Xut gia (Pabbajjā). Xut gia là bưc ñu tiên ñ bưc vào ñi sng không nhà, l th gii bin mt ph n mong ưc ñưc xut gia thành mt Sadini ( Sāmanerī ). Trong Tng Lut không có ch nào nói rõ ai là ngưi nên ñng ra làm l này, nhưng trong truyn thng Nguyên thy li cho rng mt Tỳkhưuni phi là ngưi làm l truyn gii xut gia cho ngưi n gii t. Tt nhiên là trong thi kỳ ñu tiên ca Giáo ñoàn Tỳkhưuni thì vic này phi ñưc làm theo mt cách khác. Theo như thông tin ghi li trong Cūlavagga (Vin.II, 255), ðc Pht t ngài truyn gii cho Di mu Maha Baxàbàñ (Mahāpajāpatī Gotami) bng cách ñưa ra Bát Knh Pháp, và cho phép Tỳkhưu làm l xut gia cho n gii t. Theo ñó, chư Tỳkhưu làm l xut gia c túc (cho tr thành Tỳkhưuni) cho tt c 500 n Sakya (quyn thuc ca ðc Pht) ngay. ðiu này cho thy hình như trong giai ñon này, s khác bit gia l xut gia ( pabbajjā ) và l c túc ( Upasampadā ) chưa phát sinh. Nhưng sau ñó thì vic cho gii t n xut gia li là bn phn ca v Tỳkhưuni, ngưi s hun luyn và dy d ñ t va mi xut gia cho ñn lúc ngưi này ñ ñiu kin xut gia ñy ñ (C túc gii = upasam padā ). Mt khi Hi chúng Ni ñã hình thành, ngưi ta không thy trong kinh văn Pāli hay Chú gii mt ví d nào v vic Tỳkhưu cho n gii t xut gia. Tuy nhiên, chúng ta nên ñt vn ñ là nu mt v Tỳkhưu làm l xut gia cho n gii thì có phm lut không. Mc dù không có mt gii lut nào ngăn cm vic này, nhng ngưi bo

10 th trong truyn thng Nguyên thy li khăng khăng cho rng nó phi ñưc làm bi Tỳkhưuni. H chng minh rng mi ln có n gii xin xut gia, ðc Pht không t mình cho ngưi n xut gia, cũng không gi ngưi ñó ñn mt v Tỳkhưu ln h, mà ngài bo ngưi ñó hãy ñn nơi các Tỳkhưuni ñ ñưc xut gia. ðin tích thi kỳ sau, không phi là Kinh tng, cũng không phi là chú gii, ghi rõ ràng rng gii lut không cho phép mt v Tỳkhưu làm l xut gia cho n gii t. Như vy ði s ký ( Mahāvamsa ) ca Sri Lanka, thut li câu chuyn v Trưng lão Mahinda ñn Sri Lanka truyn ño ñã làm cho hoàng gia nưc này tin theo Pht pháp. Lúc ñó hoàng hu Anulā ñn cùng vi 500 ph n hoàng tc chào ñón các ñi trưng lão, (h) ñã ñt ñn qu v Nht lai (tng thánh th hai trong ño Pht), và hoàng hu Anulā cùng vi ñông ño ph n hoàng gia nói vi vua: “Tâu ñi vương, chúng tôi mun ñưc xut gia”. Nhà vua nói vi các v trưng lão: “Hãy cho h xut gia!” Nhưng trưng lão tr li vua rng: “chúng tôi không ñưc phép cho h xut gia, tâu ñi vương. Nhưng thành Hoa Th (Pāaliputta) có mt v Tỳkhưuni có tên là Sanghamittā, là em gái ca bn tăng. Cô y chín chn và ñã có nhiu kinh nghim, s sang ñây mang theo mt nhánh B ñ phía nam mà dưi gc cây y ðc Pht ñã giác ng. Cùng ñi vi cô y còn có nhng Tỳkhưuni khác ñu gii giang và thánh thin. ð làm ñưc vic này, hãy gi mt thông ñip yêu cu ñn ði vương Asoka là cha ca bn tăng. Khi ñn ñây ri, trưng lão ni s làm l xut gia cho các ph n này. (Mahāvamsa, XV, 1823. Wilhelm Geiger: The Mahā vamsa – ði s ký ca Tích Lan, London PTS 1912, p. 98. 11

Bhikkhu Bodhi ñã sa li bn Anh ng c ñin và dch thêm nhng ch Pāli b b sót trong bn Anh ng ) Trong lúc ch ñi Tỳkhưuni Sanghamittā ñn, hoàng hu Anulā cùng các ph n hoàng cung ñã nhn 10 gii và mc y màu vàng cam. ðiu này chng t h ñã gi 10 gii như ngưi xut gia Sadini và mc y ca ngưi xut gia, (nhưng có l là không ct ra tng mnh nh ri may li như y ca Tỳkhưu hay Tỳkhưuni), mc dù h chưa nhn l xut gia mt cách hp l. Ngày nay các tu n 10 gii ( dasasilmātā ) ca Sri Lanka cũng mc y như vy. H ri cung ñin và ñn sng trong mt tu vin ñp ñ do nhà vua xây cho h trong khu vc thành ph. Ch sau khi Trưng lão ni Sanghamittā ñn t n ñ, h mi ñưc chính thc xut gia.

(2) Thi kỳ th gii Thcxoamana ( sikkhamāna ). ðây là thi kỳ khó khăn, theo như các v bo th gii gii lut nói, là phi gi 6 gii trng. Gii lut ghi rõ rng ñ ñ tiêu chun cho th gii ñy ñ ( upasampadā ), gii t n phi hc tp và hun luyn 2 năm trong sáu gii trng. L truyn gii Thcxoamana ( sikkhamāna ) phi có tuyên b gia Ni chúng ( Saghakamma ). L này phi ñưc làm bi các Tỳkhưuni trong Hi chúng Ni [2] , không phi là bi các Tỳkhưu trong Tăng ñoàn, do ñó khi không có Hi chúng Ni thì vic tr thành Thc xoamana là không thành tu. Không th tr thành Thcxoamana và qua thi gian hun luyn, thì cũng không th nào th ñy ñ gii pháp ca Tỳkhưuni. Hơn na, sau khi ñã ñ 2 năm tp s như mt Thcxoama

12 na, gii t phi ñưc s chp thun ( sammati ) ca Hi chúng Ni [3] ñ tr thành Tỳkhưuni. Như vy, hai th tc ñó là (i) s chp thun cho tr thành Thcxoamana vi 6 gii trng, và (ii) s chp thun cho tr thành Tỳ khưuni sau 2 năm tu Thcxoamana ñu cn thit s hp nht ý kin ca Hi chúng Ni ñang tn ti. Nay, như s tranh lun ca các v thin xo trong Lut tng, cho rng trong s vng bóng ca Tỳkhưuni Nguyên thy, hai th tc này không th nào ñưc tha mãn, và vì không ñi qua hai th tc này, gii t không hp pháp tr thành Tỳkhưuni. Quyn sách cui cùng ca Tng Lut ( Vinaya Pitaka ) ñưc bit dưi tên Parivāra , là mt quyn hưng dn các thut ng (và) gii thích nhng ñim t nh trong vic gi gii. Mt phn ca tác phm này có tên là Kammavagga (Vin V 22023), chú trng vào nhng trưng hp hp l trong Tăng s, kim ñim các ñiu kin ñ bit như th nào là hp l và như th nào là không hp l ( vipajjanti ) [4] . Gia nhng ñiu khon ca Parivāna, mt l truyn th ði gii ( Upasampadā ) có th không hp l t phía gii t ( vatthuto ), t s ñ ngh ( ñattito ), t s thông bch ( anussāvannato ), t kit gii ( sīmāto ), và t phía hi chúng tham d ( parisato ). Áp dng nhng ñiu kin này vào trưng hp ca n gii t cho ñi gii hoàn mãn, nhng nhà bo th gii v gii lut ñôi khi tranh lun rng gii t n chưa ñi qua giai ñon hun luyn như Thcxoamana ( sikkhāmna ) thì không ñưc xem là gii t hp l, và như vy vic th ñi gii là không hp l.

13

(3) Upasampadā , th gii ñy ñ tr thành Tỳ khưuni. Trong mt ca nhng nhà bo th gii v gii lut thì tr ngi kinh khng nht cho vic phc hi Hi chúng Ni Nguyên thy chính là Upasampadā , th gii ñy ñ tr thành Tỳkhưuni. Trong trưng hp ca v Tỳkhưu, l th ñi gii ñưc ñiu hành vi vic ñ ngh như là mc th bn ( ñatticatuttha kammāpasampadā ). ðu tiên, ngưi tuyên b (Axàlê) cho Tănggià trnh trng ñ ngh ( ñatti ) Tănggià truyn gii cho gii t có tên như vy, dưi s hưng dn ca Giáo th sư tên như vy. Sau ñó, ngưi tuyên b thông bch ( anussāvanna ) 3 ln rng Tănggià truyn gii cho gii t vi v như vy là Giáo th sư; bt c thành viên nào ca Tănggià không ñng ý, xin mi nói ra. Nu không có v nào phn ñi, v A xà lê ñi ñn kt lun là Tănggià ñã truyn th ñi gii cho gii t vi v như vy là Giáo th sư. Khi Hi chúng Ni ln ñu tiên ñưc hình thành, phương thc truyn gii cũng tương t như ca Tăng ñ kt np Tỳkhưuni. Sau khi Hi chúng Ni ñã trưng thành, tuy nhiên, phương pháp này ñã b thay th bi mt phương pháp khác, ñiu mà vic truyn th ñi gii cho ni liên h ñn hai bên: Hi chúng tăng và Hi chúng Ni. C hai truyn th gii pháp cho gii t trong nhng trình t tách bit xy ra khá gn nhau, mi l xy ra vi mt s ñ ngh và ba ln thông bch. L th gii như vy ñưc gi là tám ln tuyên b ( ahavācikūpasampadā ). Gii trng th sáu trong tám gii trng mà Maha Baxàbàñ ñưc nói là ñã chp nhn như mt ñiu kin ñ tr thành

14

Tỳkhưuni ñã nói rõ sau thi kỳ hun luyn trong 6 gii Thcxoamana ñ 2 năm, gii t nên xin th ñi gii vi lưng Hi chúng Tăng Ni [5] . Cũng vi nguyên tc như vy ñưc qui ñnh ñy ñ hơn trong Cūlavagga trong phn gii thích v nghi l truyn th gii pháp, nơi mà gii t phi ñn th gii vi Tỳkhưuni Sagha trưc, ri ñn th gii vi Tỳkhưu Sagha sau, mi bên ñu làm theo th thc là mt ñ ngh , ba thông bch và xác nhn [6] . S phn ñi chính mang tính gii pháp ca nhng nhà bo th gii v gii lut nêu ra ñ phn ñi vic tái lp li Hi chúng Ni là l truyn th ñi gii cho ni phi ñưc mt Hi chúng Ni ñang tn ti, và ñ nó hoàn toàn thanh tnh là Nguyên thy, Hi chúng Ni ñó phi là Hi chúng Ni Nguyên thy. ðiu này dn ti mt câu hi hc búa, vì trong s vng mt ca mt Hi chúng Ni Nguyên thy, vic truyn th gii pháp Tỳkhưuni không th ñt ñưc. L truyn th gii pháp không th t sinh ra, mà phi là mt s tip ni t mt truyn thng có sn. Do ñó, nhng ngưi bo th cho rng, khi truyn thng ñó ñã b gián ñon, nó không th ñưc xây dng li ngay c vi tt c thin chí trên th gii. ði vi nhng v Tỳkhưu quyt tâm tái to li Hi chúng Tỳkhưuni Nguyên thy, h cho rng, nhng ngưi ñó t cho mình cái quyn ca mt v Pht toàn giác, mà thc s thì không ai có quyn ñó tr s xut hin ca mt v Pht ñương lai. Nhng ngưi có thin ý khôi phc l truyn th gii pháp Tỳkhưuni ñưa ra mt s khng ñnh cho phép ca ðc Pht trong Cūlavagga như sau: “Tỳkhưu, Ta ñng ý 15 cho các ông làm l truyn th gii pháp Tỳkhưuni,” [7] ñúng ñn ch ra rng ðc Pht chưa bao gi rút li li tuyên b ñó. Tuy nhiên, nó là không hoàn toàn ñúng khi nói rng ðc Pht ñã cho phép Tỳkhưu ñưc vĩnh vin t mình làm l xut gia ñi gii cho Tỳkhưuni. Chng nào mà chưa có Tỳkhưuni tn ti, ñó là tha ban ñu ca giáo pháp, thì ñó là ñiu t nhiên cho ðc Pht ñưa ra gii pháp thích hp là cho phép Tỳkhưu truyn th gii pháp cho Tỳkhưuni, ñiu này ñưc áp dng như vy, vì không có cách nào khác tt ñp hơn. Do ñó, s cho phép ñưc tip tc, nhưng không có nghĩa là t các Tỳkhưu có th truyn th gii pháp cho Tỳkhưuni. ðc Pht ñã không rút li s cho phép vì nó là cn thit cho gii ñàn sau khi l truyn th theo nghi thc hai phía ñã ñưc ñt ra. Nu ðc Pht ñã rút li s cho phép thì sau khi gii t n ñã th gii vi Tỳkhưuni Sagha, h ñã không phi th gii ln na vi Tỳkhưu Sagha. Tuy nhiên, các Tỳkhưu ñưc ñc quyn này, tr khi nó tr thành mt phn ca hai giai ñon trong l truyn th ñi gii cho ni. Khi nghi thc mi ñã hình thành, vi s truyn gii t phía Tỳkhưuni trưc, s cho phép Tỳ khưu làm tip giai ñon hai ca l truyn th gii pháp Tỳkhưuni là hp l. Do ñó, s cho phép vn gi nguyên hiu lc, ch có ñiu là Chư Tăng không còn làm l truyn gii mt mình. S truyn th gii pháp mà chư Tỳkhưu làm là sau khi chư Tỳkhưuni ñã truyn th ñi gii cho n gii t. ðiu kin phi có hai l th gii tr nên cn thit trong khái nim v Tỳkhưuni ca truyn thng Nguyên thy.

16

Trong Tng Lun Pāli, chúng ta bt gp mt ñon miêu t chun mc v Tỳkhưuni như sau: “Bhikkhunī: là ngưi (n) kht sĩ; ngưi tu hnh kht thc; ngưi mc y làm bng nhng mnh vi may li t vi ñã ct ri; ngưi có tưc hiu là mt Tỳkhưuni; ngưi tuyên b là mt Tỳkhưuni; mt ngưi “hãy ñn, Tỳkhưuni”; mt Tỳkhưuni do ñưc gii pháp khi qui y Tam bo; mt Tỳkhưuni ưu tú; mt Tỳkhưuni bi thc cht; mt Tỳ khưuni hu hc (3 bc thánh ñu); mt Tỳkhưuni vô hc (v n thánh Alahán); mt Tỳkhưuni do ñưc truyn th gii pháp trong hai l th gii hp l, thông qua mt ño lut không th b thách thc, bao gm mt ln ñ ngh (ñatti ) và 3 ln thông bch ( anussāvanna ). Gia nhng ñnh nghĩa này, ngưi ñưc nói ñn ñây là loi Tỳkhưu ni do ñưc truyn th gii pháp trong hai l th gii hp l, thông qua mt ño lut không th b thách thc, bao gm mt ln ñ ngh ( ñatti ) và 3 ln thông bch ( anussāvanna ) [8]. K t khi Hi chúng Ni trưng thành cho ñn khi tàn li, trong các nưc theo truyn thng Pht giáo NT, l th gii Tỳkhưuni phi làm 2 ln ñưc xem như ñiu bt buc. ðôi khi chúng ta thy trong Tng Lut ñ cp ñn ekoupasampannā “v ñưc th gii t mt phía”, và chúng ta có th nghĩ rng ñiu này có nghĩa là các Tỳ khưuni tip tc ñưc th gii t Chư Tăng mà thôi. Tuy nhiên, ñây là mt s hiu lm ñáng tic. “V ñưc th gii t mt phía” là ñ ch v ni ñã ñưc truyn th gii t Chư Ni nhưng chưa lãnh th gii t Chư Tăng. Nó ám ch ngưi gii t trong thi gian ch ñi l th gii th hai t Tăng ñoàn Tỳkhưu như là cánh th hai ca l th ñi gii. Tng Lut trong ngôn ng Pāli rt cn trng và 17 nht quán trong vic dùng t “Tỳkhưuni’ ñ ch ngưi ph n ñã qua hai l th gii pháp t hai phái Tăng Ni. Trong phn Suttavibhaga ca Tng Lut, bt c khi nào kinh ñin ñ cp ñn t Tỳkhưuni, luôn luôn có ñnh nghĩa ñi kèm, khng ñnh là: “Mt Tỳkhưuni là ngưi ñã th gii pháp t hai bên Hi chúng Tăng và Ni ( Bhik khunī nāma ubhato sanghe upasampannā ). Như vy, dưi chun mc ca Parivāra, nhng ngưi tuân th Vinaya tranh lun rng khi mà gii lut cho vic th ñi gii ñòi hi phi có s truyn th gii pháp t hai bên Hi chúng Tăng và Ni, và khi mà mt Tỳkhưuni ñưc ñnh nghĩa như trên, nu ch có mt phía là Tăng ñoàn truyn th gii pháp thì ñó là mt khim khuyt t phía truyn gii, vì l th gii yêu cu phi có s tham gia ca c hai phía Hi chúng Tăng và Ni. Li ñ ngh và li thông bch cũng khim khuyt, vì ch có mt ln ñ ngh và ba ln thông bch ñưc ñc ra, trong lúc ñó mt l truyn th gii pháp cho ni cn có 2 ln ñ ngh và 6 ln thông bch ñưc tng ñc trong c hai l truyn th gii pháp. Bt ñu t nhng lp lun như vy, bi l mt Hi chúng Ni Nguyên thy không còn tn ti, nhng v trung thành vi gii lut ñi ñn kt lun rng rõ ràng là không th tái lp mt Hi chúng Ni Nguyên thy. L truyn th gii pháp Tỳkhưuni s mãi mãi là mt ñiu không th thc hin sut thi kỳ còn li ca giáo pháp chân truyn ca v Pht hin ti. 

18

II

Lp Lun Cho Vic Tái Lp L Truyn Th Gii Tỳkhưuni Nguyên Thy

Bây gi, sau khi tôi ñã tóm lưc nhng lp lun do các nhà gii lut và bo th có thm quyn ñưa ra ñ chng li vic tái lp Hi chúng Ni theo truyn thng Nguyên thy, tôi mun nhìn vào mt s yu t, có tính kinh ñin và ño ñc, mà chúng to cơ hi cho vic tái lp Hi chúng Ni Nguyên thy. Nhng yu t mà tôi sp cân nhc s ñưc sp xp vào hai nhóm: mt có th gi là s y nhim thi xưa; và ñiu th hai, tình th bt buc trong hin ti. S y nhim thi xưa ñu tiên là quyt ñnh ca chính ðc Pht to ra mt Hi chúng Ni tương ng vi Tăng ñoàn. Chúng ta phi thy rng khi 500 ph n Sakya dn ñu bi Di mu Mahāpajāpatī Gotamī ñn xin yt kin Pht, ñu h ñã co, mc y vàng, h không xin Pht thành lp mt Hi chúng Ni, mà ch xin Ngài cho h cơ hi ñưc sng ñi phm hnh ca ngưi xut gia dưi s hưng dn ca Pháp và Lut mà ðc Pht ñã dy [9] . Mc dù, theo như mt s kinh ñin ghi chép, ñu tiên ðc Pht t chi li yêu cu này, nhưng sau ñó li nhưng b. Trong s nhưng b, Ngài không ch ñơn gin ñng ý cho phép ph n xut gia trong ña v th hai, ví d như là tu n 10 gii; mà Ngài qu tht ñã cho h gii pháp ñy ñ ca Tỳkhưuni, mt ña v cho ngưi n tương ñương vi chư Tỳkhưu. Hơn na, Ngài 19

ñã thit lp mt Hi chúng Ni ñc lp ca nhng ngưi ph n xut gia dưi nhng ñiu lut và gii pháp ca nó. Mc dù Ngài ñt Hi chúng Ni dưi Tăng ñoàn trong mt s chc năng, nhưng Ngài vn ñ h có quyn t tr trong phn ln vn ñ. Trong kinh ñin ghi li ñc Pht ñã cho mt li phán quyt kinh khng v kt qu ca vic thành lp Hi chúng Ni liên quan ñn ñi sng phm hnh ( brahma cariya ) tui th ca giáo pháp chân truyn ( saddhamma ). Rng vì nay ngưi ph n ñã ñưc xut gia, giáo pháp không th tn ti 1000 năm như l ra d ñnh, nay nó gim xung ch còn 500 năm [10] . ðiu tiên ñoán này là mt tr ngi ln nht trong các chưng ngi mà các v bo th ñưa ra ñ chng li s tái lp Hi chúng Ni Nguyên thy. ñây, nó nm ngoài mc ñích ca tôi trong vic xem li phán quyn trên là ñáng tin cy hay không, nhưng không k ñn giá tr chân tht ca câu chuyn này, chúng ta vn nên chú ý ñn mt s kin có ý nghĩa v phiên bn ñã ñưc lưu truyn trong kinh ñin Pāli (và tôi tin rng trong hu ht các phiên bn khác, tr phiên bn trong Mahīśāsakas): c th là ðc Pht ñưc nói là ch phán quyt như vy sau khi ñã cho phép ph n xut gia. Nu ðc Pht tht s mun ngăn chn vic cho ph n xut gia, Ngài có th ñã nói li tiên liu ngay trong khi Ānanda ñang thuyt phc ngài cho 500 n nhân Sakya xut gia. Trong trưng hp ñó Ānanda ñã không n lc thương thuyt, và Hi chúng Ni có l ñã không bao gi có mt.

20

Có rt ít chng c v s cho phép ph n xut gia ñóng góp vào vic gim tui th ca giáo pháp, và khong thi gian ñưc nói ñn trong kinh ñin cũng khó mà hòa hp vi s tht v lch s ca ño Pht như chúng ta có th xác ñnh. ðon kinh ñó th là gi ý rng lý do ñ Pht lưng l là liên h ñn s gn gũi tip xúc gia Tỳkhưu và Tỳkhưuni có th ñóng góp vào vic nhng tình cm thân mt ny sinh gia hai bên, và ñiu này s dn ñn s kin là nhiu ngưi mun x y, hoc có th s phát sinh tình trng tu sĩ có gia ñình như Nht ñã xy ra. Nhưng lch s ghi nhn rng ñiu này ñã không xy ra trong thi kỳ Pht giáo tn ti ti n ñ – chc chn là không vào khong thi gian tiên ñoán ñiu xu (th k th nht sau Công nguyên). Mt s kinh ñin khác nói v nhng nguyên nhân khác nhau dn ñn “s thoái hóa và tn dit ca giáo pháp chân truyn”, và nhng ñiu ñó ñi vi tôi có v nói lên nhng yu t mà chúng có th ñóng vai trò ln lao hơn trong vic làm suy thoái giáo pháp hơn là vic cho ph n xut gia. Ví d như mt bài kinh trong Tăng chi b nói rng giáo pháp chân chính s suy thoái khi bn hi chúng (chư Tăng, chư Ni, nam cư sĩ, n cư sĩ) sng mà không có s kính tín ñi vi Tam Bo, vi hc gii, vi thin ñnh và vi s tinh cn trong thin pháp [11] . Chúng ta nên ghi nhn rng trong s tiên ñoán này Hi chúng Ni vn còn ñó khi giáo pháp chân chính suy thoái và bin mt, ñiu này chng t rng ðc Pht không mun Hi chúng Ni b tan rã trưc khi Tăng ñoàn bin hoi. Có mt cách hiu s lưng l ca ðc Pht khi cho phép ph n xut gia là (chúng ta) hãy thy nó như mt 21 phương tin ca vic nhn mnh ñc bit vào s cn thit phi thn trng trong quan h gia Tăng và Ni. Cân nhc ñn mt ñiu tương t: Không bao lâu sau khi Ngài giác ng, ðc Pht suy tư v vic có nên ging dy giáo pháp ñn th gian không. Theo ng cnh ñó, ñu tiên Ngài quyt ñnh không ging dy giáo lý, gi im lng và hành thin ñnh [12] . Mt v Phm thiên ñã phi ri cõi tri ñ thuyt phc Pht ging dy giáo lý ñn th gian. Có th nào chúng ta thc s tin rng ðng ði Bi Toàn Giác li quyt ñnh t chi ging dy, gi im lng và sng qung ñi còn li trong rng? ðiu này có v khó nhn thc ñưc trong ánh sáng ca mt s kinh ñin khác gi ý rng s nghip ca Ngài là làm Thy ca th gian là mt ñiu ñã ñưc la chn và quyt ñnh trưc [13] . Nhưng giai thoi này có th thy như mt cách làm ni bt là tht khó ñ ðc Pht ñi ñn quyt ñnh ging dy giáo lý, và mt thông ñip chuyn ñn chúng ta rng chúng ta phi kính tín giáo pháp như mt ñiu quí báu. Tương t như vy, bi vì ðc Pht ñã lưng l khi cho phép ngưi n xut gia, vì s rng tui th ca giáo pháp có th b ngn li, t ñây chúng ta phi bit là Tỳkhưu và Tỳ khưuni phi cn trng trong cách cư x vi nhau, ñng vui thú trong vic kt bn tm phào. ðc Pht cũng có th là ñã không nht quyt vì vic to ra mt Hi chúng Ni có th s ñt mt gánh nng lên Chư Tăng vì khin h phi giáo dc, bo v và chu trách nhim v Ni gii, ñiu mà có th tr thành chưng ngi cho s tin b tâm linh ca bn thân h.

22

Nhng s khng ñnh kh quan cho vic h tr cho s tn ti ca Hi chúng Ni có th ñưc thâu lưm t Tng Kinh. Tôi s tóm tt ñ cp ñn ba (thông ñip). 1) S khng ñnh ni ting ñu tiên là trong Kinh ði Nit bàn ( Mahāparinibbāna Sutta , DN 16), trong ñó ðc Pht ñưc nói là ñã ñi thoi vi Ma vương khi k này xúi dc Pht nhp Nit bàn ngay sau khi ngài giác ng, ñng ging dy giáo pháp ñn ngưi khác: “Ác ma, Như lai s không nhp Nit bàn chng nào Như Lai chưa có nhng ñ t Tỳkhưuni là nhng ngưi thành tho, khéo ñưc hun luyn, t tin, hc rng, ngưi gìn gi chánh pháp, ngưi thc hành ñúng pháp, hành ñng ñúng ñn, gii hnh trang nghiêm, ngưi ñã hc giáo lý ca v thy và có th gii thích, ging dy, miêu t, thit lp, m rng, phân tích, ging gii nó, và có kh năng c tuyt tà giáo mt cách có lý trí, có th truyn ging giáo pháp có sc thuyt phc. [14] ” Theo bi cnh này, lúc ñó ðc Pht ñã quán xét rng nhng ñ t Tỳkhưuni khéo hun luyn là mt trong các ct tr ca chánh pháp. 2) Mt ñon Kinh khác, ít ni ting hơn, ñn t Mahāvacchagotta Sutta (MN 73). Trong bài kinh này, du sĩ Vacchagotta hi Pht rng có phi ch có ngài mi ñt ñn giác ng gii thoát hay các hàng ñ t ca Ngài cũng ñt ñn s giác ng chân lý. V du sĩ tìm hiu ln lưt các hàng ñ t: Chư Tăng, Chư Ni, nam cư sĩ ñc thân, nam cư sĩ có gia ñình, n cư sĩ ñc thân, n cư sĩ có gia ñình. ði vi mi hàng ñ t, ðc Pht khng ñnh rng Ngài không ch có mt mà có hàng ngàn vn ñ t là nhng 23 ngưi ñã chng ñt cao nht tương ng vi ña v ñc bit. Khi ñã hi xong, Vacchagotta kêu lên (nhng li tán thán) mà chc là ðc Pht ñã ñng thun: “Nu ngài Gotama (Pht C ðàm) ñã thành công trong giáo pháp này, và có các Tỳkhưu cũng thành công trong giáo pháp, nhưng không có Tỳkhưuni chng ñt, thì con ñưng tâm linh này s là không hoàn ho liên quan ñn yu t này. Nhưng vì bên cnh Ngài và chư Tỳkhưu ñ t, còn có các Tỳkhưuni cũng chng ñt chân lý cao thưng, ñi sng tâm linh này là hoàn ho trong yu t này.” [15] ði vi các Tỳkhưuni s chng ñt cao nht là qu v Alahán, ging như các Tỳkhưu. 3) Hi chúng Tăng Ni ñưc bit như là “rung phưc cho th gian”, và trong khi thuc tính này ñưc áp dng cho Thánh Chúng ( Ariyan Sagha ), nó cũng ñưc m rng cho các v xut gia như là ñi din d thy cho hàng Thánh Chúng trên th gian. Do ñó trong bài kinh Dakkhi āvibhaga Sutta (MN 142), ðc Pht tho lun v 7 loi cúng dưng mà có th gieo phưc cho hàng Tăng chúng ( Sagha ), và hu ht ñu có tính ñn Tỳkhưuni trong nhng ngưi nhn ñ cúng dưng. ðó là: 1. Cúng dưng ñn hai hi chúng (Tỳkhưu và Tỳ khưuni) có ðc Pht dn ñu; 2. Cúng dưng ñn hai hi chúng sau khi Pht ñã nhp dit; 3. Cúng dưng ñc bit ñn hi chúng Tỳkhưu; 4. Cúng dưng ñc bit ñn hi chúng Tỳkhưuni; 5. Cúng dưng ñn mt s v Tỳkhưu và Tỳkhưu ni ñã la chn làm ñi din cho Tăng chúng;

24

6. Cúng dưng ñn mt s Tỳkhưu la chn như là ñi din cho Tăng chúng; 7. Cúng dưng ñn mt s Tỳkhưuni la chn như là ñi din cho Tăng chúng. Ch có 2 loi cúng dưng là dành riêng cho Hi chúng Tỳkhưu và mt s Tỳkhưu ñưc la chn ñi din cho Tăng chúng. Vì vy mà ngày nay trong các quc gia theo truyn thng Nguyên thy, ch có hai loi này là có th thc hin; còn bn loi kia là vng mt vì không có Hi chúng Tỳkhưuni. Bên cnh nhng ñon trên, Tăng chi b kinh, chương Mt Pháp ( Ekanipāta ), có mt s các bài kinh mà trong ñó nói rng ðc Pht ch ñnh mt s Tỳkhưuni vào v trí “ni bt nht” (ti thng) trong các lãnh vc ca ñi sng phát trin tâm linh; cho ví d Tỳkhưuni là ngưi ni bt trong trí tu, Uppalanaā thì ni bt trong thn thông, Bhaddakaccānā thì ni bt trong s thu ñt tâm linh [16] . Các v thng kê kinh ñin Pāli cũng sưu tp mt s ln k thơ ca các Trưng lão ni trong tác phm “Therīgathā – Trưng lão ni k” . Tác phm này cho chúng ta thy mt cái nhìn sâu sc vào hnh nguyn, n lc và chng ñt ca các th h sm nht ca ph n xut gia trong ño Pht. Xa hơn mt s kinh ñin ñc bit, mt s phn bin còn mnh m hơn da trên tin l c xưa có l có tính thuyt phc tinh thn ca giáo pháp t nó, ñiu mà bi bn cht t nhiên ca nó là c ý m ra con ñưng dn ñn gii thoát mi kh ñau cho tt c loài ngưi. ðu tiên khi ðc Pht ñng ý ging pháp, Ngài tuyên b: “M 25 nhng cánh ca bt t ñn h: hãy ñ cho ai có tai gii phóng nim tin. [17] ” Rõ ràng là Ngài không có ý ñnh rng li mi này ch ñưc áp dng cho ñàn ông mà thôi, nhưng mà cho tt c nhng ai sn sàng lng nghe thông ñip gii phóng khi kh ñau. Ngài so sánh pháp như mt c xe, và nói rng: “Ngưi có mt phương tin như vy, dù là ph n hay nam gii , có c xe ñưa dn ñn Nit bàn. [18] ” Nhà thơ tu sĩ Vagisa khng ñnh rng s giác ng ca ðc Pht là có ý ñnh cho c Chư Tỳkhưu ni và Chư Tỳkhưu: “Qu tht, vì ñiu tt ñp cho nhiu ngưi Bc ñi n sĩ ñt giác ng Cho Tỳkhưu và Tỳkhưuni Ngưi ñã ñn và thy giáo pháp ” [19] Trong Kinh ñin chúng ta thưng thy ðc Pht tính c Tỳkhưuni vào s nhn lãnh giáo pháp ca Ngài. Khi Ngài so sánh mình vi mt nông dân ñang canh tác nhng mnh rung khác nhau, Ngài nói Tỳkhưu và Tỳ khưuni là nhng mnh rung tt nht ñ ht ging giáo pháp tăng trưng. [20] Trong n d v mt thành ph c, ngài nói rng sau khi theo Bát Thánh ðo và xuyên thu vào nhng mt xích nhân duyên, “Như Lai ging dy giáo pháp này ñn chư Tỳkhưu, Tỳkhưuni, nam cư sĩ và n cư sĩ, vì l ñó, ñi sng tâm linh này tr nên thành công, thnh vưng, truyn bá rng rãi, ph cp và phát trin nhanh chóng, khéo ñưc tuyên b gia chư thiên và nhân loi. [21] ” Khi tôn gi Xá Li Pht ñt ra mt cách dy làm sáng t con ñưng mà tt c chư Pht ñu ñi qua ñ ñt ñn s giác ng, ðc Pht thúc dc Tôn gi ging

26 bày cách dy ñó ñn chư Tỳkhưu, Tỳkhưuni, nam n tín thí. [22] Mc dù nhiu ngưi không ñ chín chn ñ ñi theo con ñưng này ñn tn cùng, trong nguyên tc, không có ai ñáng b ngăn cn làm ñiu này ch vì gii tính ca h. Vy mà ñiu này chính xác là nhng gì ñang ñưc làm khi ph n b ngăn cn không ñưc th gii pháp ñy ñ. Khi nhng ngưi bo v cho h thng hin ti nói rng ph n vn có th tin b trên con ñưng tâm linh nhiu bng mt hình thc thay th cho vic xut gia (như tu n 8 gii, 10 gii) cũng như là nu h tr thành Tỳkhưuni. S kin ñơn gin là các hình thc th gii cp thp ñó không tha mãn nim khát khao phát trin tâm linh ca nhiu ph n, nó cũng không cho h cơ hi ñưc hun luyn và hc tp như giáo pháp ñưc trao truyn bi ðc T Ph. ðc Pht cũng chưa bao gi ñt ra các hình thc xut gia bc thp như Tu n 8 gii ( mae chee ) hay 10 gii ( dasasilmātā ), hay ngưi có gii ( thīlashin ), nhng ngưi mà theo thut ng Pht hc vn ch trong bc Upa sikās (n tín thí). Ch có mt v trí mà ðc Pht ñã có ý ñnh to ra cho ngưi n xut gia ñó là tr thành Tỳ khưuni, ngưi th lãnh gii pháp ñy ñ, và nu ai ñó tht s trung thành vi li dy ca ðc Pht thì h phi cho ngưi n xut gia vi gii pháp mà Pht ñã có ý ñnh trưc cho h. Hơn na, trong các nưc theo Pht giáo Châu Á, nhng n tu theo cách th gii (bc thp) thay th ñó thưng không ñưc các hàng tín thí kính trng như là các Tỳkhưuni có th to ra. Như vy, h rt him khi ñm nhim vai trò lãnh ño, hay hưng dn các chc năng tôn giáo, ging dy giáo lý và tham gia vào 27 các hot ñng xã hi, mà h ch bám níu vào mt v trí ‘bên l’, thưng nhút nhát và không t tin. Cách suy nghĩ này trc tip dn ñn s phán xét trên các ñiu kin thc t hin thi h tr cho vic làm tnh li vic truyn th gii pháp Tỳkhưuni. Tôi s lưu ý ñn hai ñiu kin như vy: 1) Bt ñu t khong gia th k th 20, Pht giáo nguyên thy nhn ra rng h không phi ch là nhng Pht t duy nht ñã duy trì mt h thng tu hành ñưc hưng dn bi Lut l ñưc ñt ra t nhng ngày ñu hình thành Tăng ñoàn. ðiu này qu là mt lc ñy ñi vi nhng ngưi theo truyn thng Nguyên thy. Qua s thông tin tin b ñã ni kt các phn khác nhau ca th gii ño Pht, nhng ngưi Trưng lão b có hiu bit hơn (ñc bit là Sri Lanka) ñã thy rng chư Tăng Ni các nưc ðông Á – như ðài Loan, Trung Quc, Vit Nam, Hàn Quc (tr Nht ra) – trong khi theo giáo lý ði tha, vn duy trì và thc hành theo lut l xut gia ñưc ñt ra trong Tng Lut mà các ñiu lut trong ñó phn ln là ging như gii lut ñưc ghi trong kinh ñin Pāli. B lut này ca h phái Dharmaguptaka (Pháp tng), là cc kỳ ging b lut trong ngôn ng Pāli. H phái Tây Tng cũng theo mt Tng lut có ngun gc khá c xưa, Mūlasarvāstivādins (Căn bn hu b). Trong nhng năm gn ñây, mt s Ltma () có ting tăm khuyn khích n ñ t ca h th gii Tỳkhưuni các nưc Á ðông, và hin ti h ñang dn tin ñn ch chính thc có mt Hi chúng Ni trong truyn thng Tây Tng. Như vy khi các truyn thng Pht giáo khác có Hi

28 chúng Ni, các nưc Nam Á theo truyn thng Nguyên thy không công nhn Hi chúng Ni là mt khong trng rõ ràng và nhc nhi. Nhng ngưi có hc thc khp nơi trên th gii, và ngay c nhng trí thc là tín ñ Nguyên thy cũng thy rt khó thông cm vi s t chi không cho ph n xut gia vi ñy ñ gii pháp, và s thy truyn thng Nguyên thy kém tt ñp so sánh vi các truyn thng Pht giáo khác. 2) Mt thái ñ không chp nhn như vy có th gp s không bng lòng ca ñám ñông vì ngày nay có s khác bit to ln gia nhn thc xã hi và văn hóa so vi thi kỳ th k th 5 trưc công lch n ñ khi mà ðc Pht ñã sng và ging pháp. Thi ñi ca chúng ta ñưc to hình bi nhng ý tưng ca thi kỳ giác ng, mt s vn ñng ñã khng ñnh phm giá vn có trong mi con ngưi, ñưa ñn s ra ñi ca dân ch, ñánh du s khi ñu trong các khái nim như là nhân quyn và quyn b phiu, và ñưa ñn s ñòi hi bình ñng trong chính tr, công bng cho tt c mi ngưi dưi pháp lut. Trong th gii ngày nay, mi s phân bit có cơ s trên chng tc, gii tính, màu da, tôn giáo ñu ñưc xem là không công bng và không th bin minh, nhng tàn dư ca các ñnh kin sơ ñng mà chúng ta có trách nhim phi lt b trong s giác ng rng tt c mi ngui, bi giá tr làm ngưi ca h, là xng ñáng bình quyn bình ñng mà chúng ta tha nhn cho chính mình, trong ñó có quyn ñưc tha mãn nim tin tôn giáo cao nht. D án ln ca th gii hin ñi, chúng ta có th nói, chính là s phá b mi quyn ưu tiên: không có mt lý do chính ñáng, 29 không ai ñưc ñt mình lên mt quyn li ưu ñãi mà t chi (quyn li ñó) ñn ngưi khác. Gii tính là mt trong nhng nn tng căn bn nht cho s phân bit mt s ngưi vào v trí ưu ñãi và b tưc quyn, nhng ngưi b trên và nhng thuc cp, vi ñàn ông là nhng ngưi ñưc ưu ñãi ph n trong v trí thp hơn, b t chi nhng ưu ñãi mà ñàn ông có quyn hưng th. T gia th k th 19 tr ñi, s phân bit vì gii tính ñã b xem là chuyên quyn và bt công, mt h thng mà nó ñã ñưc ñt lên xã hi ñơn gin ch vì vai trò ni tri mà ñàn ông ñã th hin trong các lĩnh vc khi mà s n ñnh ca xã hi da trên sc mnh th lc và lc lưng nhà binh. Như vy ph n ñã tuyên b quyn ñưc làm vic ti nhng ngh nghip có tính chuyên môn, quyn ñưc bu c, quyn có mc lương tương ñương, quyn ñưc nhp ngũ và quyn ñưc gi v trí cao nht trong ñt nưc mình. T năm 1869, John Stuart Mill ñã vit trong bài tiu lun ca ông có ta ñ: “V s b khut phc ca ph n” (On the Subjection of Women): “Mt ý kin mà tôi ñã ôm gi t thi kỳ rt sm khi tôi mi bt ñu có nhng ý tưng v nhng vn ñ xã hi và chính tr ... là rng các nguyên tc qui ñnh s tn ti ca các mi quan h xã hi gia hai gii tính – vic hp pháp hóa s l thuc gia mt phái vi phái kia – thì t nó là sai trái, và bây gi, mt trong nhng ngăn cn hàng ñu cho s tin b ca loài ngưi; và ñiu ñó cn phi ñưc thay th bi mt nguyên tc hoàn toàn bình ñng, không tha nhn mt quyn lc hay ưu ñãi nào ca mt phía, cũng không cho phép s tưc quyn ca mt phái khác.” [23] Thi gian 130 năm ñã trôi qua k t khi nhng li ñó

30

ñưc vit ra và ñưc chng kin, trong nhng ñt nưc tin b Tây phương, n lc ñã và ñang ñưc duy trì ñ chuyn nhng li trên thành hin thc trong nhiu lãnh vc hot ñng, c riêng tư ln ngoài xã hi. Bây gi s phân bit da trên gii tính ñã b thách thc hu như khp mi nơi trong các lĩnh vc thuc th tc, ñã ñn lúc vai trò ca nó trong ñi sng tôn giáo cn ñưc suy xét mt cách nghiêm túc. Trong tôn giáo, tht ñáng tic, nó vn còn là mt s bo th mãnh lit, và ño Pht thì không phi là mt ngoi l. Nó là mt s tht rng Gii lut làm cho Ni thp hơn Tăng, và Hi chúng Ni thp hơn Tăng ñoàn, nhưng chúng ta phi nh rng ðc Pht sng và tuyên dy giáo pháp n ð vào th k th năm trưc công nguyên và ngài phi tuân theo nhng chun mc xã hi thi by gi. Trong khi mt s pháp hành có tính qui ưc mc ñnh có th cn ñưc ñánh giá li trong ánh sáng ca ñiu kin văn hóa xã hi ñã thay ñi, chng nào mà chúng không ñng chm ñn nn tng ca gii lut giành cho ngưi tu sĩ. Trong bài kho lun này, tôi không quan tâm ñn các gii lut qui ñnh mi quan h gia Tăng và Ni, mà ch chú trng vào vn ñ th gii – xut gia. Khi chúng ta d tính làm cách nào ñ thích hp nht cho vic này, chúng ta không nên hi ðc Pht ñã làm gì 2500 năm trưc, mà nên nghĩ Ngài mun chúng ta làm gì trong ñiu kin hin ti ca chúng ta. Nu ngưi ta thy ño Pht Nguyên thy là mt tôn giáo ch tính phái nam xut gia mà li loi b ph n khi vic xut gia vi gii pháp ñy ñ, h s nghĩ rng có cái gì ñó xiên lch mt cách căn bn. Và nhng phn bin mang tính t v da trên s kêu gi nhng nguyên 31 tc bí mt trong gii lut ca tu sĩ s không có tác dng my ñ phá v s thiu tin tưng. ðây s là mt ví d ca lai phn ng mà chúng ta thưng thy nêu ra trong Lut Tng “Nhng ngưi không có ñc tin s không sinh khi nim tin, nhng ngưi ñã có tín tâm s tr nên chán nn và nghi ng.” [24] Mt khác, nu h chng t là có th khôi phc li vic cho n gii ñưc th gii pháp ñy ñ ñ h ñưc thc hành theo ñi sng xut gia như v trí mà ðc Pht ñã thit lp cho h, ñó là, bng cách phc hi li Hi chúng Ni, các trưng lão thuc truyn thng Nguyên thy s to ñiu kin cho tông phái này ñưc gi vng trong nn văn minh hin ñi, chc chn và ñáng t hào, trong lúc vn gi vng mt con ñưng không b qui ñnh bi thi gian và không b chi phi bi thói ñng ñnh ca mt thi ñi. Bt ñu mt bưc ñi như th này không có nghĩa là, như mt s lo s, rng chúng ta “can thip vào” Giáo pháp và Gii lut ch ñ tha mãn s trông ñi ca th gian; chân lý ca giáo pháp, nhng nguyên lý ca ðo và nguyên tc ch ño ca Lut vn nguyên vn. Nhưng nó ch nói lên rng chúng ta bit áp dng giáo pháp và gii lut như th nào cho thích hp vi thi gian và hoàn cnh, và cũng là trong mt cách nhân ái và cm thông hơn là cng nhc và t chi.



32

III –

ði Thoi Vi S Thách Thc Ca Nhng Ngưi Tuân Th Lut

Tuy nhiên, trong lúc có th có nhng căn c v kinh ñin và ño ñc ng h vic tái lp li Hi chúng Ni Nguyên thy, mt bưc ñi như vy có th s không thc hin ñưc tr khi nhng chng ñi mang tính lut l ñi vi mt cuc vn ñng như vy có th ñưc ñi thoi. Nhng ngưi tuân th lut chng ñi vic tái thit vic truyn th gii Tỳkhưuni, không phi là vì quá ñnh kin vi ph n (mc dù mt s ngưi có ñnh kin như vy), nhưng bi vì h thy ñiu ñó như mt ñiu có tính lut l không th nào thc hin ñưc. ð phc hi li Hi chúng Ni Nguyên thy, có ba thách thc ñưc ñưa ra bi nhưng ngưi tuân th lut theo truyn thng Nguyên thy cn phi ñưc khc phc. ðó là nhng thách thc da trên: 1) Vn ñ ca vic xut gia – pabbajjā (Sadini); 2) Vn ñ ca vic th gii Thcxoamana và hun luyn; và 3) Vn ñ ca vic truyn th ñy ñ gii pháp ( Upa sampadā ). Trưc khi tôi gii quyt nhng vn ñ này mt cách riêng r, tuy nhiên, trưc ht tôi mun ghi chú rng nhng nhà lut hc Nguyên thy thưng ñt ñiu kin trên các vn ñ mang tính lut l mà chúng có ngun gc t nguyên văn Lut Tng, Chú gii và ph chú gii vi 33 cách ging gii các ñiu kin ñó ñã tr nên ph bin thành truyn thng trong nhiu th k. Tôi không mun h thp giá tr ca truyn thng, vì nó ñi din cho ý kin ca gii chuyên môn v gii lut ñã ñưc tích lũy t nhiu th h, và nhng ý kin ca gii chuyên môn thì nên ñưc kính trng và chú ý ñn khi quyt ñnh làm th nào ñ gii lut nên ñưc áp dng trong nhng hoàn cnh mi. Nhưng chúng ta cũng nên nh rng truyn thng không nên ñưc ñt lên trên nguyên lý trong Kinh và Lut, ngay c vi nhng thm quyn th yu như Chú gii và ph chú gii. Nhng ngun tài liu khác nhau nên ñưc ñnh lung, ñánh giá v mt thm quyn theo ngun gc khác nhau ca chúng. Khi s hiu bit ca chúng ta v gii lut quá bám sâu vào truyn thng, có th, mc dù không nhn ra nó chúng ta b dính vào mt mng lưi chng gi ñnh có tính truyn thng mà nó khin chúng ta không th phân bit ñâu là t nguyên văn Lut Tng, ñâu là s din gii ca truyn thng. ðôi khi ch ñơn gin thay ñi các gi ñnh có th vit li nhng nguyên lý ca gii lut trong ánh sáng hoàn toàn mi m. Tôi s minh ha ñim này vi phép loi suy t hình hc. Mt ñưng thng ñưc v ra gia mt ñim. Khi ñưng thng này ñưc kéo dài, khong cách gia hai ñu ca nó ñưc m rng. Nó có v rõ ràng rng hai ñim cui ñó không bao gi gp nhau. Và nu như có ai bày t s nghi ng v ñiu này, tôi gn như có th ñt câu hi v kh năng lý trí ca ngưi ñó. Nhưng ñiu này là như vy vì tôi suy nghĩ t góc ñ ca truyn thng hình hc phng. Hình hc Euclide vn có th lc ñi vi các lĩnh vc toán hc cho ñn th k 20. Tuy nhiên, khi chúng ta

34 nhìn t góc ñ ca hình hc cu, chúng ta có th thy mt ñưng vch t mt ñim, nu kéo dài ra ñn mt lúc nào ñó nó gp ñim khi ñu ca nó. Li na, trong truyn thng hình hc phng, chúng ta ñưc dy rng gia ba ñim ch có th có mt góc vuông, và tng s góc ca c ba là 180 ñ, và ñiu này có th ñưc chng minh là cc kỳ chính xác. Nhưng nó là như vy ch trong hình hc Euclide (phng). Hãy cho tôi mt khong không, và chúng ta có th to ra mt tam giác vi ba góc vuông làm thành tng s 270 ñ. Như vy, nu tôi phá v (khung nhn thc) ca nhng gi ñnh ñã quen, mt dãy các trin vng hoàn toàn mi ñt nhiên m ra trong tm nhn thc ca tôi. Ging như vy áp dng cho vic nhn thc v gii lut, và tôi vit t kinh nghim cá nhân. Sut trong nhng năm tôi sng Sri Lanka, tôi chia s quan ñim bo th truyn thng ca Pht giáo Nguyên thy v trin vng ca vic th gii Tỳkhưuni. ðiu này là bi vì nhng nhà sư mà tôi c vn ñn trên vn ñ này là nhng ngưi bo th gii lut. Suy nghĩ rng câu hi cho vn ñ th gii Tỳkhưuni quá khó hiu ñi vi bn thân tôi, tôi hi h và ñơn gin làm theo s phán xét ca h. Khi tôi cui cùng quyt ñnh kim tra li các ngun tài liu thuc Lut Tng và Chú gii ca chúng trên vn ñ này, tôi ñã không tìm thy bt c ñiu gì phn chng li nhng li ca h. H là nhng ngưi hiu bit khá rng v Lut, và như vy tôi ñã thy rng h ñang nói v ñưng thng và tam giác, không nói v ñưng cong và hình lc giác. Nhưng nhng gì tôi phát hin ra là rng h ñã ñóng khung nhng phán xét ca h da trên nn tng ca 35 nhng gi ñnh có tính truyn thng; h ñã ñt ñưng thng và tam giác trong hình thc lut l mt chiu ca không gian Euclide. Và ñiu ñưc bàn ñn xut hin vi tôi là: Nó có cn thit phi ñóng khung nhng ñưng vch và tam ñim trong không gian Euclide không? ðiu gì s xy ra nu chúng ta chuyn chúng vào mt bn lut ca không gian cong? ðiu gì s xy ra nu chúng ta tách ri li tuyên b chính thc ca gii lut khi nn móng ca các gi thuyt có tính truyn thng và nhìn chúng t ý ñnh nguyên sơ ca Pht như là s hưng dn? ðiu gì s xy ra nu chúng ta công nhn rng Tng Lut như nó ñã truyn ñn chúng ta ñã không lưng trưc s phân chia Sagha nguyên thy thành tông phái khác nhau, vi mi tông phái mt dòng th gii pháp riêng bit, và s bin mt ca Hi chúng Ni trong mt truyn thng nào ñó? ðiu gì s xy ra nu chúng ta công nhn rng nó không cho chúng ta mt s hưng dn rõ ràng nào v vic phi làm gì trong mt trưng hp như vy? ðã th, nu chúng ta t dn dt mình bi câu hi: ðc Pht mun chúng ta làm gì trong tình th như chúng ta ñang lâm vào hin nay? Khi chúng ta ñt ra nhng câu hi như vy, chúng ta có th thy rng trình t tin hành l truyn th gii pháp Tỳkhưuni ñưc ñt ra trong Tng lut không bao gi có tác ý là ñ ngăn cn vic kh thi cho s phc hi li Hi chúng Ni. Chúng ch ñơn gin là ñưa ra như th l ñ tin

36 hành mt l truyn th gii pháp khi mà Hi chúng Ni ñã có mt. Khi s hiu bit này ñưc rút ra, bây gi chúng ta ñi vào mt không gian mi, mt khuôn kh mi mà nó có th cha ñng nhng kh năng mi m chưa tng ñưc tưng tưng trong mng suy nghĩ ca nhng gi ñnh mang tính truyn thng. ði vi lý thuyt bo th, nhng gi ñnh căn bn là: i) rng l th gii kép là có tác ý áp dng cho tt c mi hoàn cnh và không cho phép bt c mt ngoi l hay sa ñi nào theo vi các ñiu kin. ii) rng ch có ño Pht Nguyên thy là gi ñưc Tng lut ñúng truyn thng. ði vi nhng ai có thin chí vi vic phc hi li Hi chúng Ni Nguyên thy, ñim khi ñu căn bn là s quyt ñnh ca ðc Pht ñ to ra Hi chúng Ni. Mc dù ðc Pht có th ñã do d làm bưc ñu tiên này, và ch làm như vy sau khi Tôn gi Ānanda thuyt phc (theo Tiu Phm), Ngài cui cùng ñã thành lp mt Hi chúng Ni và toàn tâm ng h nó. Th l ca l th gii ch là hp thc có tính máy móc ñ b sung vào quyt ñnh ñó. T quan ñim này ngăn chn vic b sung ca quyt ñnh ñó ch vì k thut hp thc chính là ngăn tr s thc hin ý ñnh ca chính ðc Pht. ðây là chưa nói rng cách thích hp ñ thi hành ý ñnh ca ngài nên vi phm nguyên tc ch ño ca Lut. Nhưng trong phm vi ca nhng nguyên tc hưng dn rng rãi ñó hai gi ñnh ca phái tuân th gii lut trit ñ có th b phá hng bi nm gi mt hoc hai như sau: 37

i) Trong nhng hoàn cnh riêng bit, Tăng ñoàn có quyn tr li làm l th gii ñơn cho Tỳkhưuni; và ii) ð gi th l th gii kép, các Tỳkhưu Nguyên thy có th phi hp vi các Tỳkhưuni thuc các nưc ðông Á theo truyn thng Pháp Tng ( Dharmaguptaka Vinaya ). Cách tip cn này ñi vi l truyn th gii pháp có th không tha mãn hu ht các ñòi hi khc nghit ca nhng ngưi bo th Lut trong truyn thng Nguyên thy, c th là nó phi ñưc thc hin vi các Tỳkhưu và Tỳkhưuni nguyên thy, nhng ngưi ñã ñưc th gii trong truỳên thng Theravāda theo ñúng dòng không b gián ñon. Nhưng ñt ra yêu cu không kh thi ñó như mt lut l không tha hip cho vic phc hi li Hi chúng Ni Nguyên thy có v như mt s khó khăn không hp lý. Phi công nhn rng, ñi vi nhng ngưi mt mc ñòi hi l th gii kép làm như vy không phi vì h thích làm cho s vic tr nên khó khăn, mà vì h kính ngưng nhng gì mà h thy là tt cho s (trong sch) hoàn toàn ca gii lut. Tuy nhiên, cách hiu gii lut trong s nghiêm khc nht ca nó có th không phi là cách có hiu lc cn thit duy nht, và nó cũng có th không phi là cách tt nht ñ th hin dng ý ca Pht trong xã hi hin ñi. Trong quan ñim ca nhiu v sư có hc thc, ch yu là Sri Lanka, chp nhn mt trong hai cách ñưa ra trên là thích hp. Và ñó là ñiu ñáng làm vì nó cho n Pht t, mt na các tính ñ Pht giáo, có cơ hi ñưc thc hành ñi sng phm hnh vi ñy ñ gii pháp trong hình thc ca mt Tỳkhưuni.

38

Bây gi tôi s quay li 3 rào cn ñã ñưc ñt ra ti ñim khi ñu ca phn này – Pabbajjā , Sikkhāmāna và Upasampadā – mi cái riêng r. Bi l mt Hi chúng Ni ñã hot ñng và ñang tn ti, nhng s tho lun ñó là phn nào li thi, nhưng tôi nghĩ là vn nên ñưa nó ra nói (vì) ñó là ñiu lo lng ca các nhà tuân th lut trit ñ. Do vy tôi s nói, không phi là s gii thích làm th nào ñ tái thit l truyn th gii pháp Tỳkhưuni, mà là s chng minh cho tin trình hành l ñã và ñang ñưc tin hành là ñúng. Tôi s bt ñu t l Upasampadā , vì ñây là bưc quyt ñnh nht trong toàn b tin trình xut gia. Tôi s tip tc ñi ngưc li qua Thcxoamana ri ñn Pabbajjā .

Upasampadā Trong Tng lut ca Kinh ñin Pāli, Upasampadā cho Tỳkhưuni ñưc qui ñnh là mt tin trình gm hai bưc (l th gii kép, nh b), ñu tiên thc hin bi Hi chúng Ni ri sau ñó ñn Chư Tăng. ð tái phc li mt Hi chúng Ni ñã bin mt có hai phương pháp ñã ñưc ñ xưng. Mt là cho phép Chư Tăng Nguyên thy cho ph n xut gia Tỳkhưuni cho ñn lúc mt Hi chúng Ni ñi vào hot ñng và có th tham gia vào l truyn th gii kép. Phương cách này là tr li vi s ñng ý ñu tiên ca ðc Pht cho phép Chư Tăng ñưc làm l xut gia Tỳkhưuni cho n gii vào thi kỳ ñu ca lch s Tỳkhưuni. Cách này có th ñã ñưc s dng trong mt thi gian trưc khi l th gii kép ñưc ch ra, ngay sau ñó nó ñã b gián ñon ñ thay th bng l truyn th gii 39 pháp hai ln (kép). Tuy nhiên, vì s cho phép ca ðc Pht ñn Tỳkhưu rng h ñưc phép cho xut gia Tỳ khưuni vn chưa b hy b, ch trương theo phương pháp này cho rng nó có th tin hành thêm mt ln na khi mà Tỳkhưuni không còn tn ti. Trên quan ñim này, trình t chư Tỳkhưu tin hành l truyn th gii pháp cho ni, như li ch dy ca Pht, ñã to ra mt Hi chúng Ni hot ñng và phát trin ñc lp cho s phc hi li Hi chúng Ni ñã cht. S tha nhn ban ñu có th ñưc xem như mt tin l có hiu lc: cũng như, trong quá kh, s tha nhn ñó ñã ñưc chp nhn như mt phương tin ñ hoàn thành ý nguyn ca ðc Pht trong vic to ra mt Hi chúng Ni, vy trong hin ti s tha nhn ñó li mt ln na ñưc dùng ñ làm mi li di sn Tỳkhưuni sau khi nó ñã b gián ñon mt thi gian khá dài. Con ñưng khác ñ tái lp li Hi chúng Ni Nguyên thy là tin hành l th gii kép bng cách phi hp gia chư Tăng Theravāda và chư Ni t các nưc Á ðông. Phương pháp này là cách ñã ñưc ưng thun, có th ñưc kt hp vi mt Tăng ñoàn Nguyên thy trong 2 bưc liên tip. ðây là tin trình ca l truyn th gii pháp hoành tráng din ra ti B ð ðo Tràng vào tháng Hai năm 1998, ñưc t chc dưi s ñ ñu ca Pht Quang Sơn, và nó có nhng thun li ñáng k. L truyn th gii pháp hoành tráng này tp hp Chư Tăng t nhiu truyn thng khác nhau – ði tha ca Trung Quc, Nguyên thy và Tây Tng – cùng vi các Tỳkhưuni ðài Loan và Tây phương ñ to ra l th gii

40 kép theo truyn thng Trung Quc. Nhng ngưi ph n ñưc th gii bao gm các cô 10 gii t Sri Lanka, Nepal, và mt s ngưi Tây phương theo ño Pht Tây Tng. Ngưi ta có th nghĩ rng ñây là mt l ði tha mà nó làm cho các cô ni ñó tr thành Chư Ni ñi tha, nhưng ñây là mt s hiu lm. Trong lúc Chư Tăng và Ni ca ði tha thc hành theo truyn thng phát trin nhưng h vn tuân theo mt b lut mà nó có ngun gc rt sm, mt chi nhánh ca phái truyn tha guptakas (Pháp tng) rt gn vi Nguyên thy hay Nam truyn vì cùng xut phát t phái Vibhajjavāda . H thc s là chi nhánh Tây Bc ca n ñ, mt bn sao ca Theravāda , vi mt h thng kinh ñin, và Atỳñàm ( ), ñc bit Tng Lut phn ln là ging nhau [25] . Như vy L ði gii ( Upasampadā ) ñưc truyn bi Chư Tăng Trung Quc ti B ð ðo Tràng trao cho các cô Ni gii pháp theo tông phái Pháp Tng, và theo thut ng Lut hc, h là các Tỳkhưuni ca phái Pháp tng [26] . Tuy nhiên, các Tỳkhưuni t Sri Lanka mun tr thành nhng ngưi tha k chính thng ca truyn thng gii lut ca Theravāda và có th ñưc chp nhn bi chư Tăng Sri Lanka. Nhng v Tăng ng h l th gii ca h cũng hiu rng nu các v Ni ñó tr li Sri Lanka ch vi gii pháp th nhn t các v thy truyn gii Hàn Quc hay ðài Loan, nhng ngưi thc hành pháp Nguyên thy Sri Lanka s không chp nhn h vì nghĩ rng l th gii ca h là ca truyn thng ði tha. ð ngăn nga ñiu này, không lâu sau l th gii B ð ðo Tràng, các v Ni ñó ñã ñn (vưn Lc Uyn, 41 nơi ðc Pht ln ñu tiên thuyt pháp ñn 5 v tu kh hnh), nơi h ñưc Chư Tăng Sri Lanka truyn gii (Upasampadā ) li theo truyn thng Nguyên thy bng ngôn ng Pāli. L th gii này không ph nhn l th gii kép trưc ñó bi các Tăng Ni ngưi Tàu, mà nó m ra mt hưng ñi mi. Trong lúc vn công nhn l th gii trưc t chư Tăng Ni các truyn thng khác, chư tăng Sri Lanka chp nhn h vào Tăng ñoàn Nguyên thy và trao truyn cho h s chp thun rng h ñưc thc hành theo gii lut Nguyên thy và ñưc tham d Tăng s (Saghakammas ), nhng th tc ñúng lut ca Tăng ñoàn, vi các v huynh ñ ca h Sri Lanka. Trong khi l truyn th gii kép nên ñưc thnh hành bt c lúc nào ñiu kin cho phép, mt trưng hp – phi công nhn là, yu th – vn có th ñưc làm cho hp lý bi ch có Tăng ñoàn Nguyên thy truyn gii. Mc dù chúng ta nói ñn “Tăng ñoàn” và “Hi chúng Ni”, khi mt gii t tìm ñn giáo pháp, ngưi ñó ch thc s mun ñưc chp nhn vào trong Hi chúng ( Sagha ). ðây là lý do vì sao, sut thi kỳ lch s sm nht ca Hi chúng Ni ( Bhikkhuni Sagha ), ðc Pht ñã có th cho phép Tăng ñoàn truyn gii cho gii t Ni. Bng vic cho h th lãnh ñy ñ gii pháp, vic mà Chư Tăng làm là chp nhn h vào trong Hi chúng. Bi lý do h là là ph n, do ñó h tr nên thành viên ca Hi chúng Ni. Theo Tiu Phm ( Cūlavagga ), l th gii th nht bi Hi chúng Ni s dĩ có là vì gii t cn ñưc hưng dn và tr li nhng câu hi liên quan ñn nhng chưng ngi cho vic xut gia Tỳkhưuni, trong ñó có nhng

42 vn ñ liên quan ñn gii tính. Khi Chư Tăng hi n gii t v nhng vn ñ ñó, h cm thy quá xu h ñ tr li. ð tránh s b tc này, ðc Pht ñã ñ ngh nên có mt l th gii th nht do chư Ni ph trách, h là nhng ngưi nên hi nhng câu hi v gii tính, bnh liên quan ñn ph n v.v., làm minh bch v cô ta, cho cô ta ñưc th gii ln th nht, và ñưa cô ta ñn Chư Tăng ñ ñưc th gii li mt ln na [27]. Trong s sp xp này, nó vn là Tăng ñoàn – phía có quyn quyt ñnh ti hu v s hp thc ca l th gii. Yu t thng nht ñng sau mi Bát knh pháp là s cho phép Tăng ñoàn có quyn ưu tiên chính thc trong nhng công vic hi chúng (Sagha ) cho Tỳkhưu, và chúng ta có th suy lun rng tiêu dim ca Bát knh pháp th sáu, nguyên tc mt Thcxoamana phi th gii pháp ñ tr thành Tỳ khưuni t hai hi chúng, là bo ñm rng cô ta phi ñt ñuc nó t Tăng chúng. Do vy chúng ta có th tuyên b rng có cơ s ñ din dch rng ñiu lut th sáu ca Bát knh pháp hàm ý rng trong nhng hoàn cnh ñc bit, Upasampadā truyn th t Tăng ñoàn mà thôi (cũng) là hiu lc. Chúng ta cũng sn sàng suy ra rng trong nhng hoàn cnh ngoi l khi mà mt Ni ñoàn Nguyên thy ñã bin mt, Chư Tăng Nguyên thy ñưc phép ly quyn ñu tiên như trưng hp ban ñu khi mà chưa có Hi chúng Ni, và làm hi sinh s cho phép ca Pht rng t h có quyn cho ph n xut gia vi ñy ñ gii pháp. Tôi phi nhn mnh rng ñây là mt cách lý gii gii lut, mt cách lý gii thông thoáng, và nó còn lâu mi là ñiu bt buc. Nhưng trong lúc các nhà tuân th lut trit ñ có th e dè v cách 43 din dch nguyên văn như kiu này, chúng ta nên hi h hãy suy tư xem có phi quan ñim ca h là có gc r trong nguyên văn kinh ñin hay là cách din dch theo truyn thng. Nu thái ñ ca chúng ta là ci m và mm do, có v như không có lý do gì ñ t chi rng dưi nhng ñiu kin bc xúc, mt l th gii Tỳkhưuni do ch Chư Tỳkhưu truyn gii, ñưc dùng như là ñ hòa hp vi ý ñnh ca ðc Pht, là ñáng làm, có th ñưa ngưi ph n lên ña v mt Tỳkhưuni. Hơn na, nu chúng ta chú ý sâu hơn vào cách dùng t ca Tng Lut liên quan ñn l truyn th gii pháp Tỳ khưuni, [28] chúng ta có th thy rng nguyên văn Lut tng không khóa (và) ñóng du nghi l này trong mt hình thc không th chuyn ñi vi các lnh không th phá v: “Ngươi phi làm như th này, và không bao gi ñưc làm cách khác”. Trong thc t, tính theo ng pháp, kinh văn Pāli s dng, không phi là th mnh lnh ñc ñoán, mà là th ñng danh t mm mng hay ñng tính t th mong mi, “Nó nên ñưc làm như vy”. Nhưng ñt qua mt bên ng pháp, kinh văn ch ñơn gin mô t cách bình thưng và t nhiên nht ñ tin hành mt l truyn th gii pháp khi ñang có tt c các ñiu kin cn thit. Không có ñim nào trong chính kinh văn, hoc mt nơi nào khác trong Lut tng Pāli ñt ra mt ñiu lut khng ñnh rõ ràng rng, trong trưng hp Ni ñoàn Tỳ khưuni b dit vong, Chư Tăng b cm không ñưc tr li tin hành làm l xut gia cho ph n và truyn gii ñy ñ cho ni ñ phc hi li Ni ñoàn.

44

ði vi tôi ñây có v là mt ñim then cht: nu như ch có mt s ngăn nga rõ ràng như vy chúng ta có th chính ñáng nói rng Chư Tăng ñã bưc quá gii hn ca pháp lut trong vic tin hành mt l truyn th gii như vy. Trong khi không có mt sc lnh như vy trong kinh văn ca Tng lut và chú gii ca nó, s phán quyt rng mt l th gii cho Ni bi chư Tăng là phm lut thì ch là mt s din gii. Ti thi ñim hin ti, nó có th là mt s din gii có ưu th; nó có th là mt s din gii b ñè nng bi truyn thng. Nhưng vn ch là mt s din gii, và chúng ta có th ñánh du hi là liu nó có phi là mt thưc ño không cn phi kim nghim hay không. Chính tôi mun hi có phi nó là s din gii th hin ñúng ý ñnh ca Bc giác ng cho các Tỳkhưu rng h nên hành ñng như th nào trong bi cnh ñc bit như thi ñi ca chúng ta ngày nay khi mà quyn bình ñng nam n ñóng mt vai trò rt ln trong ñi sng th tc, và nó cũng là mt giá tr mà ngưi ta mong mi trong ñi sng tôn giáo. Tôi mun hi rng nó là s din gii mà chúng ta nên gi hay không khi làm như vy nó s: “làm cho nhng ai không có tín tâm không th sinh khi tín tâm, nhng ai ñã có tín tâm nghi ng nim tin ca mình”. Có l, thay vì ñu hàng vô ñiu kin rng Tỳ khưuni nguyên thy ñã vĩnh vin bin mt, chúng ta nên tha nhn rng Chư Tăng nguyên thy có quyn, ngay c trách nhim, din dch gii lut qui ñnh vic truyn th gii pháp cho ni theo cách mm mng và không thành kin cn thit ñ ñưa ñoàn th ch em (Ni ñoàn) tr li ñi sng. 45

ðc Pht chưa bao gi xem gii lut như mt h thng gn cht bt di bt dch trong ñá, dt khoát t chi các hình thc gii thích ñ phù hp hơn vi nhu cu hin ti. Trưc khi nhp Nit bàn, ngài dy chư tăng bn nguyên tc ñ gii quyt các trưng hp mi m chưa ñưc ñ cp ñn trong gii lut mà chư tăng có th gp sau khi ngài nhp nit bàn. Chúng ñưc gi là bn s ch dn ln ( mahāpadesā ), [29] c th là: 1) Nu ñiu gì ñó chưa b khưc t bi Như Lai bng li nói “ðây là ñiu không cho phép”, nu nó phù hp vi nhng gì ñã ñưc và nm ngoài nhng gì ñã ñưc, ñiu ñó là không ñưc ñi vi các ông. 2) Nu ñiu gì ñó chưa b khưc t bi Như Lai bng li nói “ðây là ñiu không cho phép”, nu nó phù hp vi nhng gì ñã ñưc và nm ngoài nhng gì ñã không ñưc, ñiu ñó là ñưc ñi vi các ông. 3) Nu ñiu gì ñó chưa ñưc phê chun bi Như Lai bng li nói “ðây là ñiu cho phép”, nu nó phù hp vi nhng gì ñã không ñưc và nm ngoài nhng gì ñã ñưc, ñiu ñó là không ñưc cho phép ñi vi các ông. 4) Nu ñiu gì ñó chưa ñưc phê chun bi Như Lai bng li nói “ðây là ñiu cho phép”, nu nó phù hp vi nhng gì ñã ñưc và nm ngoài nhng gì ñã không ñưc, ñiu ñó là ñưc cho phép ñi vi các ông. [30] Áp dng nhng nguyên tc hưng dn trên ñi vi vn ñ Chư Tăng có quyn phc hi li Ni ñoàn hay không (mt trong hai cách ñã tho lun hay s kt hp c hai), chúng ta có th thy rng làm như vy là “theo vi nhng

46 gì ñã ñưc cho phép” và không nm ngoài bt c ñiu gì khác ñã ñưc cho phép. Như vy ñây là ñiu rõ ràng nm trong ñiu khon (2) và (4). Tht là mt ñiu ñáng ngc nhiên khi bit rng s phc hi ca Ni ñoàn ñã ñưc ch trương hơn na th k trưc bi mt quyn lc ñc sc trong mt quc gia bo th nht ca Pht giáo Nguyên thy là Min ðin. Ngưi mà tôi nói ñn ñây chính là Mingun Jetavan , v thin sư là thy ca các v ni ting Mahāsi Sayadaw và Taugpulu Sayadaw. Ngài Jetavan Sayadaw ñã vit, trong ngôn ng Pāli, mt cun chú gii cho Mi Tiên vn ñáp (Milindapañha ) trong ñó ngài ñưa ra nhng ý kin ng h cho vic phc hi li Ni ñoàn. Tôi ñã dch phn này ra ting Anh và cho vào ñây như phn ph lc [31] ca bài kho lun này. Vit trên trái tim ca mnh ñt bo tn truyn thng Nguyên thy vào năm 1949, Jetavan Sayadaw không chút s hãi xác nhn rng Chư Tăng có quyn khôi phc li mt ni ñoàn ñã b trit tiêu. Ngài cho rng hình thc l th gii kép ñã ñưc ñt ra là có ý ñnh áp dng cho ch khi có mt Ni ñoàn ñang tn ti và s cho phép ca ðc Pht ñi vi Tỳkhưu rng h ñưc phép truyn gii cho Ni hu dng tr li bt c lúc nào trong lch Pht giáo mà Ni ñoàn b dit vong. Tôi thì không hoàn toàn ñng ý vi lun ý ca Sayadaw, c th là vi lun ñim rng ðc Pht ñã thy trưc bng trí tu toàn giác rng trong tương lai Ni ñoàn s b dit vong và có tác ý vi s cho phép Tỳkhưu truyn gii cho ni như mt phương cách cu vãn. Tôi thy s cho phép ca Pht trong bi cnh lch s như mt cách x lý ñưc to ra ñ ñáp ng vi vn ñ va sinh khi trong thi gian Pht 47 còn ti th; nhưng tôi cũng xem nó là mt phương sách mà chúng ta có th s dng tr li như mt th tc ñ hp thc cho vic gii quyt vn ñ ca chúng ta ngày nay. Tuy nhiên tôi tin rng bài kho lun ca Jetavan Sayadaw là mt s nhc nh làm tnh thc rng mt dòng chy ca tư tưng ñng cm ñi vi vic phc hi li Hi chúng Tỳkhưuni ñã có th xuyên sut trong th gii ño Pht Nguyên thy ngay c 60 năm v trưc. Hơn na chúng ta có th thy vn ñ phc hi Ni ñoàn ñã là mt ñ mc tho lun nóng hi vào thi ca Sayadaw, và nó cũng gn như rng mt thái ñ tích cc ñi vi vn ñ này ñã ñưc chia s bi mt mng khá ln ca Tăng ñoàn Min ðin. Tuy rng bây gi Ni ñoàn Nguyên thy ñã có mt Sri Lanka, câu hi làm th nào ñ phc hi nó thì không cn thit na. Bt c ph n nào mun xut gia Tỳkhưu ni trong truyn thng Nhuyên thy ñu có th ñn Sri Lanka ñ th lãnh ñy ñ gii pháp. Tt nhiên, ngưi ñó ñu tiên phi có ñy ñ các ñiu kin cn thit, và trong quan ñim ca tôi, nó là cn thit khôi phc li giai ñon hun luyn Thcxoamana ( Sikkhamānā ) như mt ñiu kin cn cho vic th gii Tỳkhưuni.

Sikkhamānā K tip tôi bàn v giai ñon hun luyn Thcxoama na ( Sikkhamānā ). Trong phn ñu ca bài này tôi ñã ñưa ra mt tranh lun ñôi khi ñưc ñt ra bi các v lý lun theo lut truyn thng. Tóm tt li: giai ñon hun luyn Thcxoamana là mt ñiu kin không th thiu cho s

48 hp pháp th gii Tỳkhưuni. S cho phép thc hành giai ñon hun luyn này, và s khng ñnh rng gii t ñã hoàn thành nó, c hai ñu phi ñưc hi ý bi Hi chúng Tỳkhưuni. Trong s vng bóng ca mt Ni ñoàn Nguyên thy, giai ñon này không th ñưc cho phép và ñưc khng ñnh là ñã hoàn thành. S truyn th gii pháp ñy ñ cho mt ph n chưa qua giai ñon này là không thành tu. Do vy, không có Tỳkhưuni ñúng pháp, và s phc hi ni ñoàn là ñiu không th. Tôi mun xem vn ñ này mt cách gn hơn, vì nu lun ñim này là ñúng, ñiu này có nghĩa rng tt c Upasampadā cho các ph n trong mi truyn thng mà gii t chưa qua giai ñon hun luyn Thcxoamana ñu không hp l. Vn ñ mà chúng ta ñang bàn ñn là như sau: Có phi vic ñt ra ña v Thcxoamana là ñiu kin ti cn thit cho mt s hp thc Upasam padā ? L truyn th ñy ñ gii pháp cho mt Sadini ngưi chưa qua giai ñon hun luyn Thcxoamana mt cách ñúng l nghi có n không? Nó là hp pháp hay không hp pháp? ðu tiên chúng ta hãy thy rõ rng gii lut ñòi hi n gii t phi thc hành giai ñon hun luyn Thcxoa mana trưc khi th ñi gii. ðây là mt trong Bát Knh Pháp. Chính da vào căn c này, các nhà lp lun tuân th lut duy trì rng l truyn th ñi gii ch thành tu khi gii t ñã qua hai năm hun luyn thc xoa. Tuy nhiên, ñây chúng ta bàn ñn không phi là ch ñnh ñt ra trong nguyên tác, mà là vi câu hi ca s nhiêm chnh chp hành lut l. 49

Nhng trưng hp khác nhau ñưc lit kê trong phn ch ñnh lut ñi kèm vi Lut Tng trong phn gii Ưng sám hi 6364 ( Pacittiya ) cho thy rng các gii t th ñi gii chưa qua hun luyn Thcxoamana, mc dù ñi ngưc vi tác ý ca Lut l, vn thành tu. Theo các lut l ñó, ngưi thy truyn gii cho trưng hp như vy b phm mt ti Ưng sám hi , còn các v khác chng minh gii ñàn phm ti tác ác ( dukaa ), nhưng l truyn th gii vn thành tu và gii t vn tr thành Tỳkhưuni. Gii Ưng sám hi 63 ca Tỳkhưuni vit: “Nu mt Tỳ khưuni truyn ñi gii cho mt gii t ngưi chưa qua 2 năm hc tp trong sáu pháp, v dó phm vào ti Ưng sám hi .” [32] Phn các trưng hp khác nhau ñ cp ñn: Khi v vic là hp pháp, v Ni truyn gii nghĩ rng ñó là hp l: phm mt ti Ưng sám hi. Khi v vic là hp pháp, v Ni truyn gii nghi ng (không bit nó có ñúng lut không): phm mt ti Ưng sám hi. Khi v vic là hp pháp, v Ni truyn gii nghĩ rng nó là không hp pháp: phm mt ti Ưng sám hi. [33] Theo s tuyên b này, v giáo th sư phm mt ti Ưng sám hi ( Pācittiya ) nu v ñó truyn gii cho gii t chưa qua hai năm hc tp sáu pháp ca Thcxoamana khi tin trình là hp pháp: v ñó nghĩ nó là hp pháp, ...có nghi ng, ...nghĩ nó là không hp pháp. Nu, tin trình là không hp pháp, v ñó ch phm ti tác ác , ngay c khi v ñó nghĩ nó là không hp l. Tht thú v, trong vic miêu t các trưng hp bt hp pháp ñó, Lut tng b quên t Vuhāpeti (ñưc nâng lên, khin cho trưng thành), chú thích nó bng ngôn t trong chú gii là upasampādeti, “lãnh gii pháp ñy ñ”; trong nhng trưng hp này,

50 mc dù các v tham d “ñi qua các thông bch” ca vic truyn gii pháp ñy ñ, mt cách k thut không có mt tin trình ca vic th gii ñưc thc hin. ðn ñây, bi vì trong ba trưng hp sai bit, tin trình ñưc miêu t như ‘hp pháp’ ( dhammakamma ), ñiu này hàm ý rng trong quan ñim ca nhng nhà kt tp Lut Tng thì l ñi gii t nó có giá tr và gii t thì ñã ñưc th gii ñúng pháp. Bi vì Bát Knh Pháp th sáu và Ưng sám hi ( Pācittiya 63), là buc vào cho giáo th sư vì v này ñã không tuân th lut; nhưng không tuân th, nó có v như không ph nhn tính hp pháp ca l th gii. Chúng ta cũng thy các trưng hp sai bit ging như vy ti Bhikkhuni pācittiya 64, ñiu qui ñnh rng v Tỳ khưuni nào truyn gii cho gii t – ngưi chưa ñưc s chp nhn ca Ni chúng thì phm mt ti Ưng ñi tr ; hàm ý là tương t. Phi công nhn rng ñây có mt s căng thng bên trong gia (i) s qui ñnh rng gii t phi qua 2 năm hc pháp Thcxoamana và có ñưc s ñng ý ca Hi chúng Ni trưc khi cô ta ñưc hp pháp nhn upasampadā, và (ii) s kin rng l th gii vn ñưc xem là mt ‘hành ñng ñúng pháp’ ( dhamma kamma ) khi nó ñưc truyn cho mt gii t không có ñ các tiêu chun trên. Nhưng xem ra rng không qua hai năm hc pháp không làm cho l th ñi gii b mt hiu lc. Trong lúc ñó, ngưc li, Bhikkhuni pācittiya 65 li ñt ra mt ti Ưng sám hi ñn giáo th sư ngưi làm l xut gia ñi gii cho n gii t gihigatā , mt ph n tr dưi 12 tui ñã tng có chng (vì n ñ có phong tc to hôn – ND) không có nhng s d bit trong danh nghĩa ca ‘ñúng pháp’ v.v. kèm theo nó. Tương t như 51 vy cho Bhikkhuni pācittiya 71, ñiu qui ñnh ging như l th gii cho kumāribhūtā , mt trinh n ñưi 20 tui. Trong trưng hp này cũng vy, không có các trưng hp d bit ñưc bày t trong thut ng ca ‘hành ñng ñúng pháp’ ñưc nhn thc hay không hay ngi ng, vì l th ñi gii cho mt thiu n dưi 20 tui là không có giá tr. Tôi ñưa ra nhng trưng hp trên vì chúng cho thy rng lut không xem mt l th ñi gii mà không tuân th hoàn toàn các th l ñt ra trong Bát Knh Pháp và ngay c trong sưn ca Phân tích kinh văn ( Sutta vibhaga ) – ñó là gii t ngưi ñưc nhn lãnh gii pháp ñy ñ mà không qua giai ñon hc pháp Thc Xoa vn thành tu chng nào mà các tiêu chun thit yu khác ñưc tha mãn. Làm sao ñ ñiu này là có th dưi mt h thng truyn thng ñào to Tỳkhưuni thì khó mà tưng tưng ñưc, nhưng trên mt lý thuyt s kh thi là có th thy ñưc. Khác hơn vic tuyên b l th gii như vy là không hiu lc và vô nghĩa, phn phân tích kinh văn cho phép nó ñng vng, trong lúc ñt ra mt qui ch phm ti cho v thy truyn gii và các v tham gia gii ñàn. ðây là mt ví d có th ly ra như là tương t vi trưng hp l th gii kép mà trong ñó các Tỳkhưuni giáo th sư là t mt truyn thng khác cng tác vi mt hi chúng Tỳkhưu Theravāda ñ truyn gii. Mc dù gii ñàn không tha mãn ñy ñ mi tiêu chun hoàn ho ñúng pháp, ngưi ta nên bng lòng rng bi vì nó thun

52 vi các chun mc căn bn qui ñnh trong kinh văn, nó nên ñưc công nhn là có hiu lc. Chúng ta hãy tr li vi vn ñ chính. Bi l s ñng ý cho phép thc hành hc pháp Thcxoamana là t Hi chúng ( Sagha ), trong s vng mt ca Hi chúng Ni, ngưi ta có th nghĩ rng phn s này nên ñưc hoàn thành bi Hi chúng tăng. ðiu này có v kỳ cc, nhưng trong chính Lut tng chúng ta tìm thy ñon kinh văn mà nó gi ý rng có lúc nào ñó khi mà Lut vn ñang trong giai ñon hình thành, ri xa tiêu chun thc hành Thcxoamana là ñưc công nhn. Trong Mahāvagga’s Vasūpanāyikakkhandha, Chương nói v “Vic nhp H”, có mt ñon nói rng ðc Pht cho phép v Tỳkhưu ri nơi nhp h theo yêu cu ca mt v Sadini –ngưi mun ñưc th hc pháp Thcxoamana. ðon kinh văn ñó như sau: “Nhưng ti ñây, chư Tỳkhưu, có mt Sadini mun ñưc hc tp pháp (ca Thcxoamana). Nu cô ta gi li yêu cu ñn Chư tăng nói rng: “Con mun ñưc th gii Thcxoamana. Mong quí thy hãy ñn. Con kính thnh quí thy hoan h ñn (truyn gii),” các ông nên ñi, Tỳ khưu, ñi vi mt vn ñ có th làm trong vòng 7 ngày ngay c khi không ñưc mi, càng phi làm nu ñưc thnh mi, suy nghĩ: “Tôi s nhit tình giúp cô ta trong vic thc hành gii pháp” (tr thành v Thcxoamana). Các ông nên tr li trú x trưc 7 ngày.” [34] Chú gii ca Tng Lut, Sanantapāsādikā , gii nghĩa nói ñn các trưng hp mt v Tỳkhưu có th ri trú xá trong mùa An Cư vì nhng lý do chính ñáng khác nhau. Vi lý do trích dn trên ñây, chú gii vit: 53

Mt v Tỳkhưu có th ñi thăm mt Sadini, vi ý ñnh truyn gii thc xoa (sikkhāpada dātukāmo) cho cô ta. Cùng vi nhng lý do khác (nghĩa là cô ta bnh, mun hoàn tc, ñang có chuyên lo lng bt an, ñang mang tà kin), ñó là 5 lý do (vi mc ñích ñ mt Tỳkhưu có th ri nơi an cư trong mùa kit h) [35]. Chú gii có v như “làm bình thưng’ ñon kinh văn bng cách ch ñnh v Tỳkhưu trách nhim sách tn Sa dini trong gii pháp mà h ñang hun luyn, nhưng nguyên văn kinh ñin, ngưc li, có v như qui ñnh cho v Tỳkhưu trách nhim truyn gii Thcxoamana cho Sadini, mt công vic mà thông thưng ñưc ch ñnh cho Hi chúng Ni mà thôi. Có th nào chúng ta không thy trong ñon kinh văn này mt s gi ý nh nhàng rng dưi nhng hoàn cnh không bình thưng, qu tht Hi chúng tăng có th truyn gii Thcxoamana cho Sadini – ngưi mong mun tr thành Tỳkhưuni? Nó có th là mt ði trưng lão ñ tư cách ñ ban “ðo t” (Ovāda ) cho các Tỳkhưuni – nhng ngưi ñưc xem như thích hp ñ gi vai trò giáo th sư cho mt Thc xoamana. Du vy, cách tt nht ñi vi gii t ni vn là tìm mt cơ hi nơi cô ta có th th nhn hc pháp vi s cho phép ñưc hun luyn như mt Thcxoamana t Hi chúng Ni và thc s hc tp dưi s hưng dn ca h ñúng 2 năm, cho ñn khi cô ta ñ tiêu chun ñ th nhn gii pháp ñy ñ.

54

Pabbajjā Cui cùng chúng ta tr li vi vn ñ xut gia (Pabbajjā ). Nhng v bo th cho rng ch có Tỳkhưuni mi ñưc cho phép ph n mun xut gia ñưc xut gia Sadini. Tuy nhiên, chúng ta nên ghi nhn rng không có ñiu kin nào trong Lut tng thng thn ngăn cn mt Tỳkhưu cho ph n xut gia. Làm ñiu ñó chc chn là ngưc li vi ñiu ñã ñưc thit lp t trưc, nhưng chúng ta phi rt cn thn ñ không chuyn ñiu ñã ñưc thit lp t trưc thành ra mt thông l không th b phá v, ñiu mà, có l là ñã và ñang xy ra các nưc theo Pht giáo Nguyên Thy hin nay. Khi ði s ký ( Mahā vamsa ) ñt ra là trưng lão Mahinda tuyên b vi vua Devanampiyatisa, “Chúng tôi không ñưc phép, thưa ði vương, làm l xut gia cho ph n,” chúng ta nên nh rng trưng lão Mahinda nói như vy dưi mt hoàn cnh bình thưng, khi mà mt Hi chúng Ni ñang tn ti. Do ñó trưng lão ñã yêu cu nhà vua mi em gái mình là trưng lão ni Sanghamitta ñn Sri lanka ñ làm l xut gia cho nhng ph n trong hoàng cung. Li nói ca trưng lão không nên xem như mt lut l bt buc trong mi hoàn cnh. Chúng ta cũng nên nh rng Mahāvamsa thì không phi là kinh ñin, cũng không phi là chú gii ca Lut tng, nó ch là cun s ký có phn nào huyn s ca Pht giáo Sri Lanka. Không có ch nào trong kinh văn Lut tng cũng như trong chú gii ñưc tha nhn ca Lut tng nói rõ là không cho phép mt Tỳkhưu làm l xut gia cho ph n. Làm như vy chc là mt s la chn kém mong mun hơn, nhưng trong v th gi ñnh khi mà mt Hi chúng Ni Nguyên thy không tn ti hay 55 ch tn ti trong nhng nơi xa xôi nào ñó, ñiu này có v là bin h ñưc cho mt trưng hp ra khi lut l thông thưng. ðiu cui cùng phi ñi din mà tôi ch có th ñng chm ñn, liên quan ñn phương sách thc hin ñy ñ mt s phc hi Hi chúng Ni. Nói riêng, chúng ta phi gii quyt câu hi: “Mt hi chúng riêng r có nên bt ñu cho ph n xut gia Tỳkhưuni mt cách ñc lp, hay h nên c gng xin phép s ưng thun ca các bc trưng thưng trong h thng Tănggià trưc?” ðây là mt câu hi cc kỳ t nh mà nó có th ñưa thng ñn tâm ñim ca ñi sng cng ñng tu hành. Nó cũng là mt câu hi mà phn nào li thi vì l th gii Tỳkhưu ni ñã ñưc tin hành (trong nhng năm qua). Nhưng tôi vn nghĩ là nó hu ích ñ chúng ta nghĩ li trên s suy tư này ñ chc chn rng mt mt Hi chúng Ni s phát trin lành mnh và hài hòa thng nht vi Hi chúng Tăng. Chính câu hi này làm sinh ra các câu hi khác, hu như không th tr li ñưc, v vic chính xác t ñâu trong truyn thng Tănggià Nguyên thy quyn lc bt ñu và nó hu hiu ñn chng mc nào. C gng gii quyt vn ñ này bng cách ñt ñưc s ñng thun gia Chư tăng khp nơi trên th gii nguyên thy qu là bt kh thi, và nó cũng không th nào t chc mt cuc bu c quc t gia các Tỳkhưu Theravāda. Mt hi ngh ca các v trưng lão ni bt t các nưc Theravāda dn ñu có th gn như chc chn là ñi din cho quan ñim mà tôi cho là tuân th lut mt cách bo th, và h có th

56 li ñưa ra quyt ñnh rng l truyn th gii Tỳkhưuni là không th nào ñt ñưc. Bi vì h thì không phi là quyn lc ñưc chính thc y nhim, nó s tr thành mt câu hi m là nên hay không toàn b Tănggià Nguyên thy cn phi tuân th sc lnh ca h, ñc bit là nu h ra quyt ñnh mà không cho phép nhng ngưi ñ xưng vic tái lp Ni ñoàn mt cơ hi nào ñ bày t ý kin ca mình. Trong ý kin ca tôi, nhng v Tỳkhưu – ngưi thuc v mt h thng tăng vin hay h phái nên c gng ñt ñưc s ñng thun trên vn ñ này trong cng ñng ca h. Thc ra ch sau khi mt n lc nghiêm túc và lâu dài ñ thuyt phc b tht bi thì các v mun tái thit Ni ñoàn mi nên tính ñn vic t chc l truyn th gii pháp Tỳkhưuni mà không cn s ñng thun ñó. Mc dù có th không có t chc nào ñưc gi là Tăng ñoàn Quc t Thng nht Nguyên thy, tôi cho rng mi mt nhà sư có trách nhim hành ñng ñúng vi lương tâm như là có mt Tăng ñoàn thng nht như vy; các quyt ñnh và hành ñng ca mi nhà sư nên ñưc hưng dn bi lý tưng vì s phát trin tt ñp ca mt Tăng ñoàn thng nht, cho dù tăng ñoàn này ch tn ti trong tâm tưng. Trên nn tng này, tôi s phi nói rng khi mt nhóm Tỳkhưu quyt ñnh rng s truyn gii Tỳ khưuni mà không có s ñng ý ca ngưi lãnh ño Tăng ñoàn mà h tùy thuc vào, hay không nhn ñưc s nht trí ca phn ln các Tỳkhưu huynh ñ, h mo him to ra mt s chia r trong tăng ñoàn. Trong lúc h chc chn là không c ý mt cách ñc ác to ra s chia r tăng chúng, h vn khin cho có s chia ñôi Tăng ñoàn mà các quan ñim không th dung hòa trong vn ñ cc kỳ 57 quan trng là nhng ngưi thuc loi ñc bit như vy – c th là các n gii t ñã qua l th gii pháp ñy ñ (Upasampadā ) – có ñưc xem là mt ngưi có ña v xut gia tròn ñ hay không? Và ñiu này thì chc chn là mt câu hi rt nghiêm trng. Tóm li, trên nguyên tc, tôi tin rng có cơ s pháp lý cho vic truyn th li l xut gia ñy ñ cho ni gii trong truyn thng nguyên thy và tôi mnh m ng h vic phc hi li Hi chúng Ni Nguyên thy, tôi cũng cm thy rng vic này nên làm mt cách cn trng ñ nó ñem ñn s bn vng thng nht ca Tăng ñoàn hơn là chia r nó ra hai phn, mt phn ln hơn gi lp trưng rng Ni ñoàn Nguyên thy không th phc hi ñưc, và mt phn nh hơn công nhn s tn ti hp pháp ca Hi chúng Tỳkhưu ni. Nhưng s quan tâm này cũng nên ñưc cân bng vi s quan tâm rng mt cơ ch cũ ñưc xem là ñ bo v ña v ca ngưi xut gia li c tình ngăn cn mi ñ ngh phc hi li Ni ñoàn, như vy làm nn lòng mi c gng ñ chuyn hóa. Trong trưng hp như vy, tôi s mun có ý kin rng nhng ai mun phc hi li Ni ñoàn thà hành ñng theo lương tâm ca h hơn là tuân theo quyt ñnh ca nhng ngưi có ña v cao hơn trong Tăng ñoàn. Nhưng trong khi làm như vy h cũng có th c gng lôi kéo nhng ngưi sư huynh ca h vào trong tin trình (chuyn ñi). Sri lanka, ít nht là, thái ñ ca các v trưng lão ñã thay ñi không ng trong sut hơn 10 năm qua. Như vy nhng ngưi ng h cho vic cho Ni th gii pháp ñy ñ (tr thành Tỳkhưuni) có th ngi cùng các v trưng lão lãnh ño tăng ñoàn và kiên nhn hưng s chú ý ca h vào trong tin trình này trong mt cách

58 khin h ng h nó mà vn cho phép h gi tư cách ca mình.



59

Kt Lun

S bin mt ca Hi chúng Ni Nguyên thy ñã ñưa chúng ta vào mt tình th mà gii lut không có mt câu tr li rõ ràng và như vy mt trong nhng vn ñ mà không có mt phương cách rõ ràng. Khi chúng ta phi ñi din vi mt s kin xy ra bt ng, mt cách t nhiên, nhng ngưi có thm quyn trong gii lut có nhng ý kin khác nhau v vic tin hành như th nào, và tt c ñu tuyên b là theo ñúng dng ý ca Lut tng. Như tôi thy nó, Lut tng không th ñưc xem trong bt c mt cách bó buc nào hoc như là mt s cho phép không ñiu kin hoc ngăn cm s phc hi Ni ñoàn. Nó cho nhng kt lun như vy như là kt qu ca s din dch mà thôi, mà s din dch li thưng th hin thái ñ ca ngưi din dch và cái khung ca nhng gi ñnh mà trong ñó nó vn hành – là ñiu có nh hưng nhiu như li nói thc s ca chính văn mà h ñang din dch. Gia nhng phm vi ca nhng ý kin có th lên ting, hai loi din dch chính là ca nhng ngưi thuc bo th và ca nhng ngưi tin b. ði vi nhng ngưi thuc bo th, l truyn th gii pháp Tỳkhưuni nht thit phi là l th gii kép và thành phn tham d phi là Ni ñoàn Nguyên thy; bi vì không có mt ni ñoàn như vy ñang tn ti, và theo h thì các Ni sư không phi là theo truyn thng Theravāda không th làm phn s ñó. Ni ñoàn theo truyn thng nguyên thy

60

ñã b ñt ñon không th nào hàn gn và không bao gi có th ñưc phc hi. ði vi nhng ngưi tin b thì Ni ñoàn theo truyn thng nguyên thy có th ñưc phc hi, hoc là theo phương cách cho phép các v Ni sư truyn gii t các tông phái khác tham d gii ñàn vi tư cách giáo th sư trong l truyn gii kép, hoc là công nhn rng chư Tỳkhưu có quyn cho ph n xut gia Tỳkhưuni cho ñn khi Ni ñoàn Nguyên thy có th t hot ñng ñưc. Trong ý kin ca tôi, ñ quyt ñnh gia hai ch ý trên v vn ñ ca Tỳkhưuni, câu hi có ý nghĩa nht trong tâm chúng ta phi là: “ðc Pht mun các v trưng t ca ngài làm gì trong bi cnh ca th k 21?” Nu ðc T Ph thy ñưc nhng suy tư ca chúng ta ngày hôm nay, có th chăng ngài mun chúng ta áp dng lut l trong cách khin cho ph n b t chi không ñưc th gii pháp ñy ñ ca ngưi xut gia, và vì th chúng ta cho th gii thy rng ñây là mt tôn giáo mà ch có ñàn ông mi ñưc xut gia ñúng pháp? Hay là ngài mun chúng ta áp dng gii lut trong cách th hin ñưc tính nhân ái, t bi và ci m bao dung, t ñó cho ngưi ñi thy rng ñây là mt tôn giáo thc s mang trong mình nguyên lý ca công bng và không phân bit? Các câu tr li cho nhng câu hi ñó thì không có trong bt c kinh văn nào hay trong truyn thng nào, nhưng tôi cũng không nghĩ rng chúng ta b b mc cho các ý kin ch quan hoàn toàn. T kinh văn, chúng ta có th thy làm th nào, trong vic la chn ln, ðc Pht th hin c lòng t bi và s nghiêm khc trong lut l; 61 chúng ta có th thy làm th nào, trong vic qui ñnh các nguyên tc x th ca Tăng ñoàn, ngài quan tâm ñn nhng mong ñi có tính xã hi và văn hóa ñương thi. Trong vic tìm ra mt gii pháp cho vn ñ ca chúng ta hôm nay, chúng ta có hai nguyên tc ch ño ñ theo. Mt là theo ñúng vi tinh thn ca giáo pháp – theo ñúng nghĩa ca t ng và ca tinh thn, nhưng cao hơn ht là tinh thn. ðiu na là ñáp ng vi tm nhn thc xã hi và hiu bit v văn hóa ca loài ngưi trong thi kỳ ñc bit mà chúng ta ñang sng, thi kỳ mà chúng ta tin lên vn mnh tương lai và vn mnh ca ño Pht trong tương lai. Nhìn vn ñ trong ánh sáng này, s phc hi Ni ñoàn Tỳkhưuni là mt ñiu căn bn tt theo ñúng vi tinh thn ct yu nht ca giáo pháp. Nó giúp cho s thc hin hoàn mãn chính ý tưng ca ðc Pht trong thông ñip “m cánh ca bt t” ñn tt c loài ngui, ph n cũng như nam gii. Cùng lúc, nhìn nó t khung cnh ca tm hiu bit hin ti, s tn ti ca mt Ni ñoàn có th hot ñng như mt công c tt. Nó s cho phép ph n ñóng góp mt cách có ý nghĩa và thc tin cho ño Pht trong nhiu cách như chư tăng ñã làm – như pháp sư, như hc gi, như thin sư, như nhà giáo dc hay c vn xã hi và như ngưi ch l – và có l trong mt cách ñc bit nào ñó s là ñin hình ca n Sa môn, ví d như làm c vn cho các vn ñ ca ph n và hưng dn n Pht t. Mt Hi chúng Ni cũng có th ñem ñn cho ño Pht mt s kính trng gia nhng thành phn có tri thc cao ca xã hi – nhng ngưi xem s không phân bit gii tính như mt du hiu ca mt tôn giáo ñáng

62 kính hài hòa vi s hưng thưng ca nn văn minh hin ti.

Chm dt bài nói chuyn ca Tỳkhưu Bodhi ti Hi ngh v Vn ñ Vai trò ca Ph n Pht giáo, Hamburg, Germany 2007.

Chú thích: [1] Bao gm ngài Talalle Dhammāloka, Trưng lão Phó Tăng thng ca phái Amarapura; Ngài Tin sĩ Trưng lão Tăng trưng KumburugamweVajira, tng là Phó Hiu trưng danh d ca trưng ði hc Buddhist và Pāli; Ngài Tăng trưng Inamaluwe Sri Sumangala ca vùng lch s Pht giáo Rangiri Dambulla. Bưc thc tin ñu tiên trong vic tái to Hi chúng ni Tỳkhưuni ñã ñưc ngài ði trưng lão Dodan goda Revata, và ngài ði trưng lão Mapalagama Vipullāsāra (ñã viên tch) ca Hi ði Giác Ng (Mahābodhi Society) n ð. [2] Bhikkhuni Pacittiya 63; Vin IV 31820 [3] Bhikkhuni Pacittiya 64; Vin IV 32021. [4] Phn này ñưc m rng trong chú gii Samantapāsādikā (Sp VII 13951402), cũng như trong Vinayasangaha, mt hp tuyn t chú gii Tng Lut theo ñ mc, ñưc vit vào th k th 12, do mt v trưng lão tên là Sāriputta Sri Lanka. [5] Vin. II, 255: Dve vassāni chasu dhammesu sikkhita sikkhāya sikkhāmānāya ubhatosanghe upasampadā pariyesitabbā. 63

[6] V.II, 27274. [7] Vin. IV 255: Anujānāmi, bhikkhave, bhikkhūhi bhikkhuniyo upasampādetu. [8] Vin. IV, 214: Bhikkhunī ti bhikkhikāti bhikkhunī; bhikkhācuya ajjhupagatāti bhikkhunī; bhinnapaadhārati bhikhunī; samaññāya bhikkhunī; patiññāya bhikkhunī; ehi bhikkhunī ti bhikkhunī; tīhi saraati. [9] Vin. II 253; AN IV 274: Sādhu bhante, labheyya mātu gāmo tathāgatappavedite dhammavinaye agārasmā anagāri ya pabbaja. [10] Vin.II, 256; AN. IV, 278. [11] AN. III, 340. [12] MN. I, 16769; SN I, 135; Vin. I, 47. [13] Cho ví d, AN. 5:196 (III 4042) tưng thut rng B tát có 5 gic mơ không lâu trưc khi ngài giác ng, vài trong s ñó tiên tri rng vai trò ca ngài là v thy vĩ ñi vi rt nhiu ñ t, c xut gia ln ti gia. [14] DN. II, 105. [15] MN. I, 492 [16] AN. I, 25. [17] MN. I, 169; SN. I, 138; Vin. I, 7. [18] SN. I, 33. [19] SN. I, 196. K thơ tương ñương Trưng lão tăng k 125657, m rng ra cho c nam n cư sĩ. [20] SN. IV, 315. [21] SN 107. [22] SN 161.

64

[23] John Stuart Mill, On Subjection of Women. (1869; online version: The University of Adelaide Library Electronic Texts collection). [24] Vin. III, ... Appassānañceva appasādāya pasannānañca ekaccāna aññathattāya . [25] Xem. Ann Heirman: “Can we trace the Early Dharmaguptakas” Toung Pao 88 (Leiden: Brill 2002). Lut T Phn, bn Ting Anh ca Ann Heirman. [26] Trong quá trình Pht giáo truyn tha Trung Quc, trong dòng truyn tha ca phái Pháp tng, l th gii Tỳ khưuni thưng ch có mt hi chúng ca Tỳkhưu truyn gii hơn là l truyn gii kép. ðiu này có th gp s chng ñi ca các v nghiêm chnh chp hành gii lut trong truyn thng Theravāda vì h cho như vy là không hp pháp, và dòng truyn tha như vy thì b xem như là ñã gián ñon. Trong Tng Lut ca h Pháp Tng, nhng ñiu lut liên quan ñn l truyn th gii pháp Tỳkhưuni như ñưc ghi li trong ting Tu (T 22, 925a26b17; 1067a28c2) qu có mô t nó như l truyn th gii kép, rt ging trong lut ca kinh ñin Pāli. Các v gii lut Trung Quc cũng ñã tho lun vn ñ này khá rõ rang. Mt v thy v lut t Kashmir, Gua varman, ngưi mà trong th k th 5 ñã ch trì l th gii ca các Tỳkhưuni Trung Quc mà ch có chư Tăng truyn gii. V này bày t ý kin: “Vì l truyn th gii pháp cho Tỳ khưuni ñưc kt thúc bi chư Tăng, ngay c nu pháp căn bn (nghĩa là l th gii do chi Ni truyn gii) không ñưc truyn trao, l th gii Tỳkhưuni này vn có kt qu trong nguyn thanh tnh, cũng như trong trưng hp ca Maha Ba xábàñ (Mahāprajāpati).” Và TaoHsuan (ðo Xuân), mt v T sng vào th k th 17 ca truyn thng Pháp Tng ñã vit: “Ngay c l th gii Tỳkhưuni ñưc truyn trc tip t mt Tăng ñoàn mà không qua s th lãnh gii pháp căn bn 65 t Hi chúng ni trưc, nó vn có hiu lc, vì không có ch nào trong Tng lut nói ngưc li. Tuy nhiên, các v Giáo th sư b phm mt ti.” C hai trích ñon trên là t Heng Sheng Shih, “Dòng dõi và s Truyn tha: Kt hp Trung Quc và Tây Tng Hi chúng Ni” (ChungHwa Buddhist Journal, No. 13.2, May 2000), pp. 523,524. Nhng ý kin ñó gi ý rng, t quan ñim ni b ca tông phái này (hay ít nht là t mt s nhà chú gii ni ting ca h) l th gii ch có Chư Tăng truyn gii, mc dù không theo ñúng ch dn trong Tng Lut, nó vn có hiu lc. Nu li này b xem là quá nghiêm trng ñ làm cho l th gii mt hiu lc qua dòng truyn tha ca Tỳ khưuni ngưi Tàu, l truyn gii vn có th ñưc tìm trong các truyn thng khác như t Tỳkhưuni Vit nam, nhũng ngưi có th là ñã gìn gi ñưc l truyn gii kép qua nhiu th k. [27] Vin. II, 271. [28] Vin.II, 27274. [29] Samantapāsādika, D I, 231. [30] Vin. I, 251: Ya bhikkhave, maya “ida na kappati’ti apaikkhitta, ta ce akappiya anulometi’ paibāhati, ta vo na kappati. Ya bhikkhave, mayā ‘ida na kappati’ ti apaikkhitta, ta ce kappiya anulometi, akappiya paibāhati, ta vo kappati. Ya bhikkhave, mayā ‘ida kappatīti ananuññāta, ta ce akappiya anulometi, kappiya paibāhati, ta vo na kappati. Ya bhikkhave, mayā ‘ida kappatī’ti ananuññāta, ta ce kappiya anulometi, akappiya paibāhati, ta vo kappatī ti. [31] Xem phn kt lun. [32] Vin IV, 319: Yā pana bhikkhunī dve vasāni chasu dhammesu asikkhitasikkha sikkhamāna vuhaāpeyya pācittiya.

66

[33] Vin IV, 320: Dhammakamme Dhammakammasaññā vuhāpeti āpatti pācittiyassa. Dhammakamme vematikā vuhāpeti āpatti pācittiyassa. Dhammakamme adhamma kammasaññā vuhāpeti āpatti pācittiyassa. [34] Vin. I, 147: Idha pana, bhikkhave, sāmanerī sikkha samādiyitukāmā hoti. Sā ce bhikkhuūna santike dūta pahineyya “ahanhi sikha samādiyitukāmā, āgacchantu bhante icchāmi ayasmanto āgatan’ti, gantabba, bhikkhave, sattāhakarāiyena, appahitepi, pageva pahite – “sikkhāsamā dāna ussuka karissāmī’ti. Sattāha sannivatto kātabboti . [35] Sp V, 1069.



67

Ph Lc

Mt Hi Chúng Ni ðã Bin Mt Có Th Phc Hi Chăng? Mingun Jetavan Sayadaw Tỳkhưu Bodhi dch t Pāli sang Anh ng, trích Milindapañhā Ahakathā, Hasāvatī Piaka Press, Rangoon, Niên ñi Min ðin 1311 (1949), tt. 228238 Tỳkhưuni Pháp H dch Vit ng

[228] Trong vn ñ này (thuc MiTiên vn ñáp), ñây là mt nguyên tc hưng dn cho Chư Tăng trong tương lai. [36] C th, vn ñ gì là ñiu hưng dn cho Chư Tăng trong tương lai? “Tỳkhưu, ta cho phép các con làm l xut gia Tỳkhưuni (cho ph n)”. Có mt ñon kinh văn bt ñu: “Sau khi hoàn thành hai năm hc tp trong sáu pháp, mt Thcxoamana nên tìm (cơ hi) th ñi gii vi hai hi chúng”. Câu nói “Tỳkhưu, ta cho phép các con làm l xut gia Tỳkhưuni (cho ph n)”, không xut hin vi s liên quan ñn ch ng [37] ca (câu nói): “Sau khi hoàn thành hai năm hc tp trong sáu pháp, mt Thcxoamana nên tìm (cơ hi) th ñi gii vi hai hi chúng”. Và câu nói “Sau khi hoàn thành hai năm hc tp trong sáu pháp, [229] mt Thcxoamana nên tìm (cơ hi) th ñi gii vi hai hi chúng” không xut hin vi

68 s liên h ñn ch ng ca (câu nói): “Tỳkhưu, ta cho phép các con làm l xut gia Tỳkhưuni (cho ph n)”. Mc dù câu sau không xut hin (vi s liên h ñn), ch ng vn ñưc nhc ñn bi hai câu nói, mi câu t nó, là ám ch mt ph n mun th gii pháp xut gia. Mt câu nói rng mt ph n ngưi mun ñưc th gii nên ñưc gii pháp t mt Tăng ñoàn; câu khác, rng mt n gii t nên ñưc th gii pháp t hai Hi chúng. Vì rng trong tương lai có nhng Tỳkhưu có tà kin, th chp vào s tin tưng sai lm ca mình và truyn bá nó, tranh lun rng: “Chư huynh ñ, nu Như Lai nói: “Tỳkhưu, ta cho phép các con làm l xut gia Tỳkhưuni (cho ph n)”, thì câu nói: “sau khi hoàn thành hai năm hc tp trong sáu pháp, [229] mt Thc xoamana nên tìm (cơ hi) th ñi gii vi hai hi chúng” là sai. Nhưng nu Như lai nói: “sau khi hoàn thành hai năm hc tp trong sáu pháp, [229] mt Thc xoamana nên tìm (cơ hi) th ñi gii vi hai hi chúng”, thì câu nói: “Tỳkhưu, ta cho phép các con làm l xut gia Tỳkhưuni (cho ph n)” là không ñúng. Nó có ñúng không khi nói rng l xut gia bi hai hi chúng là loi tr (vic ñt ra) rng mt hi chúng tăng nên làm l th gii cho ph n? Và phi chăng (s cho phép) Tỳ khưu làm l xut gia cho ph n thì lai tr vic th gii t hai hi chúng? Như vy hai câu nói trên là loi tr ln nhau. Mt hi chúng tăng làm l xut gia cho là mt chuyn; l truyn th gii pháp t hai hi chúng ñn n gii t là mt vic khác. 69

ðây là mt vn ñ nan gii. Ti thi ñim hin ti, khi Chư Tỳkhưu không th tr li và gii quyt s nan gii này, nhng Tỳkhưu (khác) ñi ñn tranh lun v nó. Mt s nói: “Chư tăng ch có th cho ph n xut gia trong thi kỳ Hi chúng Ni chưa ra ñi. T khi Hi chúng Ni ñã ra ñi, ph n phi ñưc th gii pháp t hai hi chúng. Do ñó, nay Hi chúng Ni không còn na, ph n không th ñưc th gii vi hi chúng. Nhưng nhóm khác li nói: “h có th ñưc th gii.” [230] Trong vn ñ này chúng ta nói rng câu nói: “Tỳ khưu, ta cho phép các con làm l xut gia Tỳkhưuni (cho ph n)” là nói bi Th Tôn, và câu nói này ca Th Tôn liên quan ñn s hn ch (s th gii ch bi hi chúng Tăng) ñn thi kỳ mà khi mà Hi chúng Ni không tn ti. [38] Bi vì có mt s khác bit trong c hai, ý nghĩa và t ng (gia câu nói này và câu nói khác) gii thích tin trình cho mt Thcxoamana. Câu nói: “sau khi hoàn thành hai năm hc tp trong sáu pháp, mt Thcxoamana nên tìm (cơ hi) th ñi gii vi hai hi chúng” là ñưc nói bi Th Tôn, và nó gii thích mt tin trình (th gii) mà mt Thcxoamana (phi làm). Do ñó có s khác bit v ý nghĩa và t ng (gia hai câu nói) gii hn (l th gii ñơn) ñn mt thi kỳ mà Hi chúng Ni không tn ti, trong lúc ñó gii thích tin trình cho mt Thcxoamana. Hai câu nói thì rt xa nhau v ý nghĩa; chúng không nói v mt vn ñ và không nên b làm ln ln. Tt c than nghip, khu nghip và ý nghip ca Th Tôn là có tác ý và thu hiu trưc. Ngài có trí tu không b ngăn che và tm nhì quá kh, tương lai và

70 hin ti. Do ñó ñiu gì nên ñưc nói v mt Alahán? [39] Như vy câu nói ca Th Tôn: “Tỳkhưu, ta cho phép các con làm l xut gia Tỳkhưuni (cho ph n)” liên quan ñn s gii hn (ca l th gii ch có hi chúngTỳ khưu) là ñn thi kỳ trong quá khi mà Ni ñoàn không tn ti và trong tương lai khi mà ni doàn ñã bin mt, và trong hin ti khi mà mt ni ñoàn không tn ti. Bi vì ðc Th Tôn ñã thy trưc (mt hoàn cnh như vy) vi trí tu và tm nhìn không b ngăn ngi ca ngài, ñó là trí tu toàn giác, câu nói ca ngài nên ñưc th hin (trong hoàn cnh hin ti). Nó nên ñưc công nhn rng Hi chúng Tăng ñã ñưc cho phép truyn gii cho ni trong quá kh, mc dù nó là gii hn trong thi kỳ Hi chúng Ni chưa có mt; trong tương lai cũng vy, khi mà Ni ñoàn ñã bin mt, Tăng chúng có quyn cho n gii xut gia, và cũng như vy cho hin ti. Do vy, hin ti thì Tăng ñoàn có th cho ph n xut Tỳkhưuni bi vì Ni ñoàn ñang không có mt [40] . [Câu hi] Vâng, khi Hoàng hu Anula mun ñưc xut gia, Vua nói, “Cho hu xut gia”, ti sao trưng lão Mahinda tr li: “ði vương, chúng tôi không ñưc phép cho ph n xut gia”? [Tr li] ðiu này là bi vì ti thi ñim ñó Hi chúng Ni ñang tn ti, không phi là bi vì nó b ngăn cm trong kinh văn (sutta). Như vy, ñ gii thích ý nghĩa, trưng lão Mahinda ñã nói: [231] “Em gái tôi, trưng lão ni Sanghamittā, ñang Pāaliputta. Hãy mi cô y.” Bng câu nói này ñiu cn 71

ñưc hiu là ngài không ñưc truyn gii cho ph n khi mà ni chúng ñang có mt ñâu ñó bi vì s gii hn (trong gii lut) áp dng cho thi kỳ có Hi chúng Ni, nhưng khi Hi chúng Ni không có thì nó không phi là ñiu ngăn ngi. Khi kinh ñin nói: “Tỳkhưu, ta cho phép các con làm l xut gia Tỳkhưuni (cho ph n)” không nên b ph nhn vì mt vài ý kin cá nhân nào ñó. Ngưi không nên ñánh vào ‘Bánh xe quyn năng’ ca mt trí tu toàn giác. Nhng mong mun (tt ñp) ca nhũng ngưi ñ tiêu chun không nên b t chi. Vì hin nay ph n ñ tiêu chun ñ th lãnh gii pháp xut gia t chư Tỳkhưu. [41] Khi (ðc Pht) nói: “Nu, Ānanda Mahāpajjāpati Gotami chp nhn ‘tám ñiu nên kính trng’ (Bát Knh Pháp), ñó là ñiu kin cn thit cho bà y xut gia”, Ngài ñt ra Bát Knh Pháp như mt lut l căn bn ( mūla paññatti ) cho Tỳkhưuni khi mà ni gii chưa xut hin (trong giáo pháp ca ðc Pht). Mt trong nhng pháp ñó, c th là: “Sau khi hoàn thành hai năm hc tp trong sáu pháp, mt Thcxoamana nên tìm (cơ hi) th ñi gii vi hai hi chúng” – ñã ñưc ñt ra như mt lut l căn bn cho Thcxoamana thc hành ngay c trưc khi Hi chúng Ni chưa ra ñi. Sau khi Pht ñã ñt ra Bát Knh Pháp như tám lut l căn bn cho các Tỳkhưuni, l xut gia th gii (bt ñu) sinh ra bi (Mahā Pajāpati) chp nhn chúng. Khi Mahā Pajāpati hi: “Bch Th Tôn, con phi làm gì vi nhng ph n Thích ca kia?” Th Tôn ñã không thy: “không nhng ch bây gi hi chúng Tỳkhưuni không tn ti (nhưng nó s không như vy) mà trong tương lai.” [42] Ngài ñã thy: “Hi chúng

72

Ni thì không tn ti bây gi và trong tương lai cũng vy, nó cũng s không tn ti.” Bit rng khi Hi chúng Ni không tn ti, ñó là lúc ñ cho s cho phép hi chúng tăng quyn ñưc truyn gii cho n gii t, ðc Pht ñã ñt ra lut l th hai ( anupaññatti ) mà hiu qu là ph n có th ñưc th gii vi Hi chúng tăng ... ðó là: “Tỳ khưu, ta cho phép các con làm l xut gia Tỳkhưuni (cho ph n)”. Nhưng lut l th hai này nên ñưc áp dng khi mà nó không b ñiu kin bi mt lut trưc ñó hay sau ñó ngăn cn hay cho phép ñã ñưc ñt ra. [43] Như vy Th Tôn, Bc ng Cúng, Bc Toàn giác, ngưi thy và bit, cho phép ph n hin ti ñưc xut gia vi ñy ñ gii pháp trong mt cách như vy. ð ñt ñưc s thành công trong (vic tng ñc) li tuyên ngôn ( kammavāvā ), kinh văn ca li tuyên ngôn nên ñưc ñc ñy ñ. Mt v Tỳkhưu bit lut, có kh năng – ngưi hiu ý ñnh ca ðc Th Tôn, nên thông báo vi Tăng chúng: [232] “Bch quí ngài, xin Hi chúng hãy lng nghe tôi. Ngưi này có tên như vy mun xut gia (ñi gii) vi v thy có tên như vy. Cô ta thanh tnh, không có nhng phm cht khin chưng ngi. Cô ta cũng ñã có ñy ñ Y bát. Ngưi này có tên như vy xin Hi chúng cho phép xut gia vi v có tên như vy là thy t ñ ( pavattinī ). Nu Hi chúng thy rng ñiu này là chính ñáng, hi chúng có th truyn gii cho ngưi này có tên như vy vi ngưi có tên như vy là thy t ñ. ðây là li ñ ngh. Bch quí ngài, xin Hi chúng hãy lng nghe tôi. Ngưi này có tên như vy mun xut gia (ñi gii) vi v thy có tên như vy. Cô ta thanh tnh, không có nhng phm cht khin chưng ngi. Cô ta 73 cũng ñã có ñy ñ Y bát. Ngưi này có tên như vy xin Hi chúng cho phép xut gia vi v có tên như vy là thy t ñ ( pavattinī ). Hi chúng truyn gii cho ngưi này có tên như vy vi ngưi có tên như vy là thy t ñ. V nào ñng ý vi s truyn gii cho gii t có tên như vy xut gia (ñi gii) vi v thy t ñ có tên như vy thì im lng, v nào không ñng ý hãy nói ra. Ln th hai tôi xin thông báo vn ð này ... Ln th ba tôi xin thông báo vn ð này ... [nhý trên]. Ngýi có tên nhý vy ðã ñưc truyn th gii pháp bi Hi chúng vi ngưi có tên như vy là thy t ñ. Hi chúng có s hòa hp; do ñó hi chúng im lng; tôi hiu ñiu này là như vy.” Vào lúc kt lun ca vic tng ñc tuyên ngôn , n gii t – ngưi ñã ñưc th gii vi Hi chúng Tăng bây gi ñưc gi là “ngưi ñã ñưc th gii t mt phía” [44] Nhưng trong Chú gii, chư tăng truyn gii xut gia cho 500 ph n Sakyan da trên nn tng ca lut th hai, “Các Tỳkhưu, Ta cho phép các on cho ph n xut gia Tỳkhưuni”. Không có vic phi tìm thy t ñ trưc, h cho các phu n kia xut gia và ñ h tr thành hc trò ca Mahā Pajāpati, và như vy, cho s thành công ca vic tng ñc tuyên ngôn, h dung li thông bch như sau: “Thưa quí ngài, xin Hi chúng hãy lng nghe tôi. (Nhng) ngưi có tên như vy mun ñưc xut gia dưi (s hưng dn ca) Mahā Pajāpati.” Và như vy tt c h ñu ñưc gi là “xut gia t mt phía.” Không có ch nào ch ra rng trưc tiên h la chn mt v thy. Và bi vì Th Tôn chưa qui ñnh nó, không có chuyn ch thy t ñ, hoc chuyn gii thích v y và bát, hoc v yêu cu xin th gii, hoc v hi ñn các pháp chưng ngi, hoc

74 v vic gii thích ba ngun (sng) cn thit ca bc xut gia, hoc v tám ñiu ti k (ca ngưi n xut gia). Như vy, ngay c phi tr bng mng sng, chư tăng không ñt ra nhng gì chưa ñưc qui ñnh bi ðc Pht, và không phá b nhng gì ñã ñưc qui ñnh, mà h ch gi và thc hành nhng gì ñã ñưc ðng T Ph ñã ñt ra; như vy ñó là ý ñnh ca Th Tôn. Bng chính phương pháp này, mt hi chúng tăng có th cho phu n xut gia (ñ to ra) mt hi chúng Tỳkhưuni bao gm nhng ngưi ñưc th gii t mt phía, và khi ñã có ñ năm Tỳ khưuni, nó là ñiu chính ñáng cho h (t chc) l xut gia truyn th gii pháp bng hai hi chúng nhng vùng xa xôi. Và trong trưng hp này, nó ñưc phán quyt rng mt l truyn th gii kép ñã ñi vào hot ñng. Nu như ñưc hi, “Ti sao chư tăng trong quá kh truyn gii xut gia cho 500 ph n thích ca?” câu tr li nên là: “bi vì s tưng thut ñưa ra câu chuyn tt c h ñu ñưc cho phép mt ln”. [45] Ti thi ñim này, vi s ra ñi ca l truyn th gii hai ln (t hai hi chúng), nu có ngưi n mun xut gia, cô ta nên tìm ñn Hi chúng Ni xin xut gia, và ch là Tỳkhưuni nên cho cô ta xut gia. Sau khi ngưi ñó ñã xut gia, nó là Hi chúng Ni ñng ý cho phép cô ta hc tp pháp Thcxoamana. Sau khi nhn nó, cô ta nên hun luyn theo sáu pháp trong 2 năm. Khi v Thc xoamana ñã hoàn thành hai năm hun luyn, cô ta nên tìm cơ hi th gii Tỳkhưuni t hai hi chúng. Và ñây khi mà nó ñưc nói trong gii căn bn, “sau khi hoàn 75 thành hai năm hc tp trong sáu pháp, [229] mt Thc xoamana nên tìm (cơ hi) th ñi gii vi hai hi chúng”, Th Tôn ñã ñt ra mt chui (th l) ñc bit. ðu tiên Ngài cho Thcxoamana nhn lãnh gii pháp t chư tăng và ñ cho Tỳkhưu làm rõ v các yu t ngăn cn (hi n gii t v nhng căn bnh hay tình trng mà nu có nó s cn tr cho vic xut gia). Ngay sau ñó, cô ta ñưc nhn l xut gia Tỳkhưuni vi Hi chúng Ni, và như vy cô ta ñã th nhn gii pháp t hai hi chúng. Tuy nhiên, trong thi kỳ sau ðc Pht li ñt ra ñiu l th hai, nói rng: “Chư Tỳkhưu, Ta cho phép n gii t ñã ñưc th gii t mt phía và ñã ñưc làm rõ (các yu t tr ngi) bi Hi chúng Ni ñưc th lãnh l xut gia bi hi chúng tăng.” Như vy Ngài ch th mt Thc xoamana ngưi ñã qua hai năm hun luyn trưc tiên phi th nhn gii xut gia (Tỳkhưuni) t Hi chúng Ni. Như vy Ngài ñã cho phép n gii t ñưc th gii trong mt cách ngưc li vi tin trình trưc ñó, nhưng ñã không ph nhn nhng ngưi trưc ñó ñưc th gii ch vi Hi chúng Tăng. [46] Mi cái thì quá xa vi cái khác ñ có th ln ln chúng vi nhau. Và na, hãy tưng rng th l th hai ph nhn th l trưc ñó [234] lóe ra làm mù các ngưi ngu ngc, không (làm mù quáng) ngưi có trí tu, vì vic kt lun thì ñưc thy trong câu chuyn v th l th hai. [47] ðây là tin trình trong kinh văn ñ làm l truyn th gii pháp cho mt Thcxoamana ngưi ñã hoàn thành hai năm hc gii: ðu tiên cô ta nên ñưc nhc là t chn thy t ñ. Sau khi ñã có s la chn, cô ta nên ñưc nhc nh v y và bát: “ñây là bình bát ca cô, ñây

76 là y ngoài, ñây là y trên; ñây là y dưi, ñây là áo; ñây là y tm. Hãy ñi ra và ñng ñng kia.” [Trang 234 238 ñưa ra hình thc truyn th gii bi hai hi chúng dưc thy trong Vin. II, 27374, bt ñu vi “Suātu me, aye, sangho, itthannāmā itthannāmāya ayya āya upasampadāpekkhā. Yadi sanghassa pattakalla, aha itthannāmā itthannāma anusāseyya,” và kt thúc vi “Tassā tayo ca nissaye aha ca akaraīyāni ācik kheyyātha.” Vic chuyn ng ñây bt ñu li t ñim cui, trang 238 ] Vy thì Tăng ñoàn ñưc miêu t như trên nên quyt ñnh n lc như sau: “Hin nay Hi chúng Ni ñã không còn tn ti, chúng ta s hi phc li ñoàn th ca Tỳ khưuni! Chúng ta s hiu nim mong mun t tâm can ca ðc Th Tôn! Chúng ta s thy gương mt ca Th Tôn sang ñp như trăng rm! [48] Mt Tỳkhưu có ñng cơ làm hi sinh li ñoàn th ca Tỳkhưuni nên thin xo trong vn ñ mà Th Tôn ñã ca ngi. Nhưng trong vn ñ này (ñưc ñt ra trong Milindapañha), ñây là nguyên tc ch ño ñưc ñưa ra cho Tỳkhưu trong tương lai. Do ñó câu hi ñưc ñt ra là, “Nguyên tc ch ño gì ñưc ñưa ra cho Tỳkhưu trong tương lai?” ñã ñưc tr li. 

Chú thích: [36] Trong ñon atthe nappavattati , tôi hiu rng t “ atta ” ñ ch, không phi là ‘ý nghĩa’, mà lien h ñn mt s khng ñnh. Như vy, attha hay ám ch v câu nói “Ta cho phép Tỳ 77 khưu làm l xut gia ñi gii cho ph n” là nói dn n gii t khi mà mt Ni ñoàn không tn ti trên th gii; và s ám ch ca câu nói “sau khi hoàn thành hai năm hc tp trong sáu pháp, mt Thc xoa nên tìm (cơ hi) th ñi gii vi hai hi chúng” là mt thcxoamana – ngưi ñã hoàn thành hai năm hc tp sáu pháp trong khi Ni ñoàn vn còn tn ti. [37] Tañ ca pana bhagavato vacana aya bhikkhuni saghassa abhāvaparicchedo . Tôi hiu ñon cui có nghĩa là s hn ch ( pariccheda ) ca mt l th gii t mt hi chúng trong thi gian mà hi chúng ni là ‘không tn ti’ ( bhikkhuni saghassa abhāva ). [38] Tht khó hiu Sayadaw mun nói gì v mt Alahán ñây, tr khi ngài mun ám ch Nagāsena, mt trong hai nhân vt ca Milindapañha. [39] Tato eva paccupanne ca etarahi vā pana bhikkhuni sanghassa abhāvaparicchedenan’eva bhikkhun sanghena mātugāmo upasampadetabbo. [40] Sabbaññutañāassa ānācakka na pahārayitabba. Bhabbapuggalāna āsā na chinditabbā. Bhikkhusanghena hi mātugāmo etarahi upasampadetu bhabbo ti. [41] Tỳkhưu Bodhi cũng thy rng câu này rt khó dch vì Mingun Sayadaw ñt nó như mt v ca mt câu rt dài và phc tp, cho nên ngài ñt thêm nhng t trong ngoc ñơn nhm làm cho nó rõ nghĩa. Chính dch gi (Vit ng) cũng không hiu câu này nói gì! [42] Esā pana anupaññatti pure ceva acchā ca paññettena paikkhepenāpi anuññātenāpi sādhāraabhāva na pāpui. Mc ñích có v như là quyn ñ chư tăng cho ni th gii là có hiu lc ch khi ðc Pht không ñt ra mt lut l khác khin cho nó mt hiu lc, như là ñt ra vic phi có l th gii t hai Hi chúng (Th gii kép, nh b).

78

[43] Ekato upasampanno . S th hin dng li th nam tính o bi vì ch cách ca câu, mātugamo , “ph n’ là mt danh t nam tính. [44] Atha kasmā pubbe bhikkhū pañcasatā sākiyāniyo upa sampadenti ti pucchitā anuññātassa vatthuno ekatto nidānattā ti vissajjetabbā . Có nghĩa là: “Ti sao chư Tăng ñã cho 500 ngưi th gii theo cách th gii t mt phía, thay vì ch cho năm ngưi th gii trưc ñ to ra Ni ñoàn, ri dùng Ni ñoàn này truyn gii cho nhng ngưi còn li theo cách l truyn th gii kép?” Chính Tỳkhưu Bodhi cũng công nhn rng ngài không thc s hiu ý ngài Mingun Sayadaw mun nói gì trong câu trên. [45] Nó dưng như có ý rng sau khi ñt ra th l th gii kép, ðc Pht không bt buc nhng ngưi th gii t mt phía (500 n nhân Thíchca) phi th gii li theo th thc mi (t hai Hi chúng); ngài ñ cho vic th gii t mt phía ñưc công nhn là có hiu qu. [46] Anupaññattiyā nidānena nihagatadiattā. ðim này không rõ ràng. [47] Idāni bhikkhunīsanghe asacchinne maya bhikkhunī sāsana anusandhāna karissāma, bhagavato manoradha jānissāma, bhagavato puindúakāsamukha passisāmā ti.

 79

Bn dch này da theo bn Anh ng có ta ñ: The Revival of Bhikkhuni Ordination in the Theravāda Tradition, Inward Path Publisher, Penang, Malaysia 2008.

Dch xong ngày 06/07/09 ti Santi Forest Monastery, 100 Coalmines Road, Bundanoon, NSW 2578, Australia.

Tỳkhưuni Pháp H Dhammanandā Mi ý kin ñóng góp xin gi v: [email protected]



80

V TÁC GI

Bhikkhu Bodhi (Tỳ khưu Bodhi) sinh năm 1944 ti thành ph New York, Hoa Kỳ. Sau khi hoàn thành văn bng tin sĩ trit hc ti M quc vào năm 1972, ngài ñn Sri Lanka (Tích Lan) chn ñi sng xut gia thoát tc. Bhikkhu Bodhi th ñi gii năm 1973, giáo th sư là ngài Hòa thưng Balangoda Ananda – v cao tăng ni ting ca Pht giáo Sri Lanka, và theo hc Giáo Pháp và ting vi ngài Hòa thưng. Bhikkhu Bodhi là tác gi nhiu quyn sách Pht giáo và là dch gi kinh ñin và lun thư Pāli ni ting trên th gii. Ngài là Ch biên, Nhà xut bn Pht giáo Buddhist Publication Society, Sri Lanka, t năm 1984 ñn năm 2002. Vào năm 2000, ngài ñưc mi ñn tham d và ñc din văn ti bui l (Tam Hp) ln ñu tiên ñưc t chc ti tr s Liên Hip Quc New York, Hoa Kỳ. Bhikkhu Bodhi tr v Hoa Kỳ năm 2002, tip tc công trình hong pháp, và hin nay là ging sư thưng trc ti Tu vin B ð (Bodhi Monastery – Lafayette, New Jersey) và Tu vin Trang Nghiêm (Chuang Yen Monastery – Carmel, New York). – Bình Anson lưc ghi.  81

V DCH GI

Tỳkhưuni Dhammanand ā (Pháp H) là mt n tu sĩ trong truyn thng Pht giáo Nam tông Therav āda. ðu tiên, Sư cô xut gia trong truyn thng Bc tông, nhưng sau ñó, ñn tu hc ti chùa Bu Long, Qun 9, Sài Gòn, trong truyn thng Nam tông, vi pháp danh Nguyên Hương. Năm 1998, Sư cô ñưc gi ñi tu hc ti Myanmar (Min ðin) ti ði hc Hong pháp Pht giáo Therav āda Quc t (International Therav āda Buddhist Missionary University – ITBMU), th ñô . Sư cô tt nghip Cao ñng và C nhân Pht hc. Năm 2003, Sư cô sang Sri Lanka th ñi gii tỳkhưu ni ti Anuradhapura – kinh ñô c xưa ca x này, tu hc gii lut và giáo pháp vi v thy t ñ là Ni sư Kusuma. ðng thi, Sư cô cũng theo hc và tt nghip chương trình Thc sĩ và Tin sĩ Pht hc ti ði hc Kelaniya. Năm 2009, Tỳkhưuni Dhammanand ā ñưc thnh mi sang hong pháp ti Úc châu, và hin ng ti chùa Sanghamittarama, bang Victoria. – Bình Anson lưc ghi. 

82

The Revival of Bhikkhunī Ordination in the Theravāda Tradition Bhikkhu Bodhi

84

The Revival of Bhikkhunī Ordination in the Theravāda Tradition

Officially sanctioned bhikkhunī ordination disappeared from the Theravāda Buddhist tradition centuries ago. The last evidence for the existence of the original Bhikkhunī Sangha in a country following Theravāda dates from Sri Lanka in the eleventh century. Beginning in the late 1990s, however, a revival of the bhikkhunī ordination has been underway in the Theravāda world, spearheaded by monks and nuns from Sri Lanka. With the support of a number of learned monks, [1] Sri Lankan women have sought to restore the long vanished order of nuns not only to a place in their nation’s heritage but to the religious life of international Theravāda Buddhism. The first ordination in the contemporary revival movement took place at Sarnath, India, in December 1996, when ten Sri Lankan women were ordained as bhikkhunīs by Sri Lankan monks from the Mahābodhi Society assisted by Korean monks and nuns. This was followed by a grand international ordination at Bodhgaya in February, 1998, conferred on women from many countries. It was held under the auspices of the Taiwanbased Fo Guang Shan organization and was attended by from different Buddhist countries following both the Theravāda and Mahāyāna traditions along with bhikkhunīs from Taiwan. From 1998 on, bhikkhunī ordinations have been held regularly in Sri Lanka, and at present over 500 women on the island have been ordained. But while the ordination of bhikkhunīs has won the backing of large numbers of bhikkhus as well as lay devotees, to date 85 it still has not received official recognition from either the Sri Lankan government or the mahānāyaka theras , the chief prelates of the fraternities of monks. In other Theravāda Buddhist countries, notably Thailand and Myanmar, resistance to a revival of the Bhikkhunī Sangha is still strong. In those countries, the conservative elders regard such a revival as contrary to the Vinaya and even as a threat to the longevity of Buddhism. In this paper I intend to focus on the legal and moral issues involved in the revival of the Theravāda Bhikkhunī Sangha. My paper will be divided into three parts. In Part I, I will review the arguments presented by Theravādin traditionalists who see a revival of bhikkhunī ordination as a legal impossibility. In Part II, I will offer textual and ethical considerations that support the claim that bhikkhunī ordination should be resuscitated. Finally, in Part III, I will respond to the legal arguments presented by the traditionalists and briefly consider how the restoration of bhikkhunī ordination might be harmonized with the stipulations of the Vinaya.



86

I – The Case Against the Revival of Bhikkhunī Ordination

While monastic ordination has never been an absolute requirement for spiritual practice and attainment in Buddhism, through the centuries the lifeblood of the Buddhist tradition has flowed through its monasteries and hermitages. Even today, in this age of electronic commerce and high technology, the call to the simple monastic life still inspires many, women as well as men. Yet in most countries that follow the Theravāda tradition women are allowed to enter only upon subordinate forms of renunciant life. The heritage of formally sanctioned monastic ordination prescribed in the ancient canonical texts is denied them. Monastic ordination as a bhikkhunī involves three stages: (1) pabbajjā , the “going forth” into homelessness or novice ordination; (2) the sikkhamānā training, which prepares the candidate for full ordination; and (3) upasampadā or full ordination. Conservative Theravādin Vinaya experts posit hurdles at all three stages. I will discuss each in turn.

(1) Pabbajjā . The first step of entry into the renunciant life, pabbajjā , transforms the woman aspirant from a lay devotee into a sāmaerī or novice. The Vinaya Piaka itself does not explicitly state who is entitled to give pabbajjā to a female aspirant for ordination, but the Theravāda tradition unequivocally understands that it is a bhikkhunī who assumes this role. Of course, in the earliest phase of the Bhikkhunī 87

Sangha, this procedure had to be managed differently. According to the account found in the Cullavagga, the Buddha ordained Mahāpajāpatī Gotamī by giving her eight principles of respect and then allowed bhikkhus to ordain the other women. [2] The bhikkhus then gave upasampadā to the five hundred Sakyan women directly. It seems that at this point the distinction between pabbajjā as novice ordination and upasampadā had not yet arisen. But thereafter it became the duty of a bhikkhunī to give pabbajjā to a female aspirant, who would become her pupil, to be trained by her for eventual full ordination. Once a fullfledged Bhikkhunī Sangha came into being, one never finds in the Pāli Canon or its commentaries an instance of a bhikkhu giving pabbajjā to a woman. But we can still ask whether there is any prohibition against a bhikkhu doing so. Though no Vinaya rule forbids this, conservative Theravādins hold that the pabbajjā always has to be given by a bhikkhunī. They point out that in the texts and commentaries, when a woman asks the Buddha to admit her to the Sangha, the Buddha does not give her pabbajjā himself or send her to any of the senior monks for ordination but always instructs her to go to the bhikkhunīs. Later texts, neither canonical nor commentarial, explicitly state that it is prohibited for a bhikkhu to give pabbajjā to a woman. Thus the Mahāvasa , the “Great Chronicle” of Sri Lankan history, relates the story of the Elder Mahinda's arrival in Sri Lanka and his conversion of the royal court to the Dhamma. But the queen Anulā, who had come with five hundred women to greet the elders, attained to the second stage of salvation [oncereturning]. And the queen Anulā with her five hundred women said to the king: “We wish to

88

receive the pabbajjāordination, your Majesty.” The king said to the elder, “Give them the pabbajjā!” But the elder replied to the king: “It is not allowed (to us), O great king, to bestow the pabbajjā on women. But in Pāaliputta there lives a nun, my younger sister, known by the name Saghamittā. She, who is ripe in experience, shall come here bringing with her the southern branch of the great Bodhitree of the king of ascetics, O king of men, and (bringing) also bhikkhuīs renowned (for holiness); to this end send a message to the king my father. When this eldernun is here she will confer the pabbajjā upon these women.” [3] While waiting for Sanghamittā to arrive, the queen Anulā, together with many women of the royal harem, accepted the ten precepts and wore ochre robes. That is, they observed the same ten precepts that a sāmaerī observes and wore the robes of a renunciant (probably not cut up into patches), but they had not received any formal ordination; they were the equivalents of the dasasilmātās of presentday Sri Lanka. They left the palace and went to reside in a pleasant convent built by the king in a certain part of the city. It was only after Sanghamittā and the other bhikkhunīs arrived from India that they could take pabbajjā .

(2) The Sikkhamānā Training . The second legal obstacle to a woman's ordination, according to the conservative Vinaya experts, is imposed by the sixth garudhamma . This rule states that before she can take upasampadā a woman candidate must live as a sikkha mānā , or “probationer,” training in six rules for a period of two years. She receives the status of sikkhamānā through a saghakamma , a legal act of the Sangha. Now this act is 89 performed by the Bhikkhunī Sangha, not by the Bhikkhu Sangha, [4] and therefore, in the absence of a Bhikkhunī Sangha, a female candidate for ordination has no way to become a sikkhamānā . Without becoming a sikkhamānā , it is said, she will not be able to fulfill the prescribed training (sikkhā ) leading to upasampadā . Further, after completing her training in the six rules, the sikkhamānā must obtain an “agreement” ( sammati ) from the Sangha, an authorization to take upasampadā , and this agreement too is given by a Bhikkhunī Sangha. [5] Thus these two steps along the way to upasampadā – namely, (1) the agreement to train in the six rules, and (2) the agreement confirming that the candidate has completed the two years' training in the six rules – both have to be conferred by a Bhikkhunī Sangha. In the absence of a Theravāda Bhikkhunī Sangha, the Vinaya experts say, a candidate for bhikkhunī ordination cannot pass through these two steps, and without passing through these two steps, she will not be qualified for full ordination. The last book of the Pāli Vinaya Piaka, known as the Parivāra , is a technical manual dealing with fine points of Vinaya observance. One section of this work called Kamma vagga (Vin V 22023), devoted to legal acts of the Sangha, examines the conditions under which such acts “fail” ( vipaj janti ), i.e., grounds on which such acts are invalidated. [6] Among the stipulations of the Parivāra , an upasampadā can fail on account of the candidate ( vatthuto ); on account of the motion ( ñattito ); on account of the announcement ( anussā vanato ); on account of the boundary ( sīmāto ); and on account of the assembly ( parisato ). Applying these requirements to the case of the female candidate for upasampadā , conservative Vinaya experts sometimes argue that a woman who has not undergone training as a sikkhamānā is not a

90 qualified candidate and thus upasampadā given to her will be invalid.

(3) Upasampadā . In the eyes of the Vinaya conservatives, the most formidable barrier to reviving the Bhikkhunī Sangha concerns the upasampadā , the full ordination. In the case of bhikkhu ordination, the ordination of a monk upasampadā is administered by an act known as “ordination with a motion as the fourth” ( natticatutthakammūpasampadā ). First the spokesman for the Sangha makes a motion ( ñatti ) to the Sangha to give ordination to the candidate with a certain senior monk as preceptor. Then he makes three announcements ( anussāvana ) that the Sangha ordains the candidate with the senior monk as preceptor; any monk present who disapproves is invited to voice objection. And finally, if no monk has objected, he concludes that the Sangha has given ordination to the candidate with the senior monk as preceptor. When the Bhikkhunī Sangha was first established the same method must have been used to ordain women as bhikkhunīs. After the Bhikkhunī Sangha gained maturity, however, this method was replaced by another, which involves the participation of both the Bhikkhunī Sangha and the Bhikkhu Sangha. Both ordain the candidate by separate processes following in close succession, each with a motion and three announcements. The method is therefore called ordination through eight proclamations ( ahavācikūpasampadā ). The sixth garudhamma , which Mahāpajāpatī Gotamī reportedly accepted as a condition for ordination, already states that after training as a sikkhamānā for two years in the six rules, a woman should seek upasampadā from a dualSangha, that is, 91 from both the Bhikkhunī Sangha and the Bhikkhu Sangha. [7] The same principle is described more fully in the Cullavagga section of the Vinaya in its explanation of the upasampadā rite, where the candidate first takes ordination from the Bhikkhunī Sangha and then comes before the Bhikkhu Sangha to undergo the second ordination involving another motion, three announcements, and confirmation. [8] The main legal objection that conservative Vinaya legalists raise against a revival of bhikkhunī ordination is that it must be given by an existing Bhikkhunī Sangha, and to be a purely Theravāda ordination it must come from an existing Theravāda Bhikkhunī Sangha. This leads to a conundrum, for in the absence of an existing Theravāda Bhikkhunī Sangha, a legitimate Theravāda bhikkhunī ordination cannot be granted. The ordination cannot be selfgenerated, but must be the continuation of an existing tradition. Therefore, the argument runs, when that tradition has been disrupted, it cannot be reconstituted even with all the good will in the world. For monks to attempt to reconstitute a broken Bhikkhunī Sangha, it is said, is to claim a privilege unique to a perfectly enlightened Buddha, and no one but the next Buddha can claim that. Those who favor reviving the bhikkhunī ordination cite a statement by the Buddha in the Cullavagga: “Bhikkhus, I allow bhikkhus to give upasampadā to bhikkhunīs,” [9] rightly pointing out that the Buddha never revoked that allowance. However, it would be incorrect to say that the Buddha gave permission in perpetuity to the bhikkhus to ordain bhikkhunīs on their own. As long as there were no bhikkhunīs in existence, that is, at the very inception of the Bhikkhuni Sangha, it was only natural that the Buddha's allowance to the

92 bhikkhus to ordain bhikkhunīs would be applied in this way, for there was simply no other way it could be applied. Thereafter the allowance continued, but it did not mean that bhikkhus on their own could ordain bhikkhunīs. The Buddha did not revoke this allowance because the allowance was necessary after the dualSangha ordination procedure was initiated. If the Buddha had revoked the permission he had earlier given to bhikkhus to ordain bhikkhunīs, then the Bhikkhu Sangha would not have been entitled to give ordination after the Bhikkhunī Sangha gave its ordination. However, the bhikkhus retained this privilege, except now it was part of a twostage system of ordination. When the new procedure was introduced, with the Bhikkhunī Sangha conferring ordination first, the allowance to the bhikkhus to ordain bhikkhunīs was integrated into the new twostage ordination. So the permission remained intact, except that now the bhikkhus did not act alone. The upasampadā they were entitled to confer followed upasampadā conferred by the bhikkhunīs. This requirement for dualSangha ordination became integral to the Theravāda tradition's conception of the bhikkhunī. In the Pāli Vinaya Piaka, we encounter a standard description of a bhikkhunī that reads thus: “Bhikkhunī : one who is a mendicant; one who arrives on alms round; one who wears a robe made of cutup patches; one who has the designation of a bhikkhunī; one who claims to be a bhikkhunī; a “come, bhikkhunī,” bhikkhunī; a bhikkhunī ordained by going to the three refuges; an excellent bhikkhunī; a bhikkhunī by essence; a trainee bhikkhunī; a bhikkhunī beyond training (i.e., an arahant bhikkhunī); a bhikkhunī fully ordained by a dualSangha in harmony , through an act 93

that is unshakable and able to stand, consisting of a motion and three announcements. Among these, what is intended in this sense as a bhikkhunī is one fully ordained by a dualSangha in harmony , through an act that is unshakable and able to stand consisting of a motion and three announcements.” [10] From the time the Bhikkhunī Sangha reached maturity until its demise, in Theravāda countries the dualSangha ordination was regarded as mandatory. We find in the Vinaya Piaka occasional mention of an ekatoupasampannā , “one ordained on one side,” and we might suppose this means that some bhikkhunīs continued to be ordained solely by the Bhikkhu Sangha. This, however, would be a misinterpretation of the expression. The expression ekatoupasampannā refers to a woman who has received ordination solely from the Bhikkhunī Sangha but not yet from the Bhikkhu Sangha. It denotes a woman in the intermediate stage between ordinations by the two wings of the “dualSangha.” The Pāli Vinaya Piaka is scrupulously consistent in restricting the use of the word “bhikkhunī” to those who have fulfilled the dual Sangha ordination. In the Suttavibhaga section of the Vinaya, whenever the text has occasion to gloss the word “bhikkhunī,” it states: “A bhikkhunī is one who has been ordained in the dual Sangha” ( bhikkhunī nāma ubhatosaghe upasampannā ). Thus, in the light of the Parivāra's criteria, the Vinaya legalists argue that when the rules for ordination specify a dualSangha upasampadā , and when a bhikkhunī is legally defined as one ordained by a dualSangha, if a single Sangha performs the ordination, the assembly is defective, because valid ordination requires the participation of the two

94 assemblies, of bhikkhus and bhikkhunīs. The motion and announcements are also defective, because only one motion and three announcements have been recited, whereas valid ordination requires two procedures each with its own motion and three announcements. Starting from these premises, since a Theravāda Bhikkhunī Sangha no longer exists, the legalists arrive at the inevitable conclusion that there is simply no possibility of reviving the Theravāda Bhikkhunī Sangha. Bhikkhunī ordination will remain out of reach throughout the duration of the present Buddha's dispensation.



95

II The Case for a Revival of Theravāda Bhikkhunī Ordination

Now that I have sketched the legal arguments that conservative Theravāda Vinaya authorities raise against restoring the bhikkhunī ordination to the Theravāda tradition, I want to look at some factors, textual and ethical, that favor its restoration. The factors that I will consider can be distributed into two groups: one might be called ancient mandate; the other, compelling contemporary circumstances. The primary ancient mandate is the Buddha's own decision to create a Bhikkhunī Sangha as a counterpart to the male Bhikkhu Sangha. We should note that when the five hundred women headed by Mahāpajāpatī Gotamī came to the Buddha with their heads shaved, wearing ochre robes, they did not ask the Buddha to establish an order of nuns. They simply asked him “to permit women to go forth from the household life into homelessness in the Dhamma and Vinaya proclaimed by the Tathāgata.” [11] Although, according to the canonical record, the Buddha at first denied this request, he finally yielded. In yielding, however, he did not simply agree to allow women to go forth in some secondary role, for example, as tenprecept nuns; rather, he allowed them to take full ordination as bhikkhunīs, the female counterpart of the bhikkhus. Further, he constituted renunciant women into a distinct order , a society governed by its own rules and regulations. Though he subordinated this order to the Bhikkhu Sangha with respect to certain functions, he still made it largely autonomous.

96

In the canonical record, the Buddha is shown giving a dire prediction about the effect this step would have on the life span of the spiritual life ( brahmacariya ) or the good Dhamma (saddhamma ). He says that because women have received the going forth, the spiritual life will not last the full thousand years that it was originally destined to last, but will instead endure only five hundred years. [12] This prediction is one of the major stumbling blocks that conservative Theravādins raise against attempts to revive the Bhikkhunī Sangha. It is beyond my purpose here to determine whether this passage is authentic or not, but regardless of the truth value of the story, we should still note a significant fact about the version that has come down in the Pāli Canon (and, I believe, in all the other that have been preserved except that of the Mahīśāsakas): namely, that the Buddha is shown making this prophecy only after he has agreed to allow women to go forth. If he truly wanted to prevent women from going forth, he would have made this prophecy while Ānanda was still launching his appeal on behalf of the Sakyan women. In such a case, Ānanda would probably have desisted from his effort and a Bhikkhunī Sangha would never have gotten off the ground. There is little evidence that the permission to women to go forth contributed in any way to shortening the life span of the Teaching, and the time frame mentioned in the text is also difficult to reconcile with the facts of Buddhist history in so far as we can ascertain them. The text may be suggesting that the reason for the Buddha's hesitancy was concern that close contacts between bhikkhus and bhikkhunīs would contribute to a situation whereby intimate feelings between the two would arise, and this would lead to many disrobings or to the rise of a married clergy such as we find among the Buddhist 97 priests of Japan. But the historical record contains no indications that this happened in the course of Indian Buddhism – certainly not around the dreaded date (approximately the first century C.E.). Other suttas speak about different causes for “the decline and disappearance of the good Dhamma,” and these seem to me to point to factors that might play a greater role in the decline of the Dhamma than the conferring of ordination on women. For example, a sutta in the Aguttara Nikāya says the good Dhamma declines when the four assemblies dwell without respect for the Buddha, the Dhamma, the Sangha, the training, samādhi , and heedfulness. [13] We should note that in this prediction the bhikkhunīs will also be around when the good Dhamma declines and disappears, which shows that in the view of the texts, the Buddha did not expect the Bhikkhunī Sangha to die out before the Bhikkhu Sangha did. One way to interpret the Buddha's hesitancy to permit the going forth of women is to see it as a mean of giving special emphasis to the need for caution in the relations between bhikkhus and bhikkhunīs. Consider a parallel: Shortly after his enlightenment, the Buddha pondered the question whether or not to teach the Dhamma to the world. According to the texts, he first decided not to teach, to keep silent and dwell at ease. [14] The deity Brahmā had to come down from his celestial abode and persuade the Buddha to take up the task of proclaiming the Dhamma to the world. Can we really believe that the compassionate Buddha actually decided not to teach, to pass the rest of his life dwelling quietly in the forest? This hardly seems conceivable in the light of other texts which suggest that his career as a world teacher was already pre ordained. [15] But this dramatic scene can be seen as a way of emphasizing how hard it was for the Buddha to come to a

98 decision to teach, and a message emerges that we have to revere and treasure the Dhamma as something precious. Similarly, because the Buddha hesitated to admit women to the Sangha, from fear that it would shorten the life span of the Teaching, we can draw out the message that bhikkhus and bhikkhunīs have to be heedful in their dealings with one another and not indulge in frivolous socializing. The Buddha might also have hesitated because he foresaw that the creation of a Bhikkhunī Sangha would have placed on the bhikkhus the burden of educating and protecting the nuns, responsibilities that could have obstructed their own progress. Positive statements of support for the existence of bhikkhunīs can be gathered from the Sutta Piaka. I will briefly mention three. (1) The first is the wellknown statement in the Mahā parinibbāna Sutta (DN 16), which the Buddha is said to have made to Māra, when, shortly after his enlightenment, the Tempter urged him to pass straightaway into final Nibbāna without teaching others: "Evil One, I will not pass into final Nibbāna until I have bhikkhunī disciples who are competent, well trained, confident, learned, upholders of the Dhamma, practicing in accordance with the Dhamma, practicing properly, conducting themselves in accordance with the Dhamma, who have learned their own teacher's doctrine and can explain it, teach it, describe it, establish it, disclose it, analyze it, elucidate it, and having thoroughly refuted rival doctrines in accordance with reason, can teach the compelling Dhamma.” [16] According to this text, then, the Buddha considered well trained bhikkhunī disciples one of the pillars of the teaching. 99

(2) Another passage, less well known, comes from the Mahāvacchagotta Sutta (MN 73). In this discourse, the wanderer Vacchagotta has been asking the Buddha whether he alone has achieved realization of the Dhamma or whether he has disciples who have also achieved realization. The wanderer inquires in turn about each class of disciple: bhikkhus, bhikkhunīs, celibate male householders, non celibate male householders, celibate female householders, and noncelibate female householders. With each inquiry, the Buddha confirms that he has “not merely five hundred, but many more disciples than that” who have attained the highest realization appropriate to their particular status. When the questioning is finished, Vacchagotta exclaims, in words with which the Buddha himself would surely have agreed: “If the Venerable Gotama (the Buddha) had attained success in this Dhamma, and if there were bhikkhus who had attained success, but there were no bhikkhunīs who had attained success in this Dhamma, then this spiritual life would be incomplete with respect to this factor. But because, besides the Venerable Gotama and the bhikkhus, there are also bhikkhunīs who have attained success, this spiritual life is complete with respect to this factor.” [17] For bhikkhunīs the highest success is arahantship, the same as for the bhikkhus. (3) The Sangha is known as “the field of for the world,” and while this epithet applies preeminently to the “ariyan Sangha,” it also extends to the monastic Sangha as the visible representation of the ariyan Sangha in the world. Therefore, in the Dakkhiāvibhaga Sutta (MN 142), the Buddha discusses seven types of gifts that can be made to the Sangha, and most of these include bhikkhunīs among the recipients. These are: (1) a gift to the dualSangha headed by the Buddha; (2) a gift to the dual Sangha after the Buddha

100 has passed away; (3) a gift specifically for the Bhikkhu Sangha; (4) a gift specifically for the Bhikkhunī Sangha; (5) a gift for a selection of bhikkhus and bhikkhunīs taken to represent the Sangha; (6) a gift for a selection of bhikkhus taken to represent the Sangha; and (7) a gift for a selection of bhikkhunīs taken to represent the Sangha. The only two types of gifts excluded are those specifically for the Bhikkhu Sangha and for a selection of bhikkhus taken to represent the Sangha. Yet today, in Theravāda lands, these latter two types of gifts for the Sangha are the only two that are possible; the other four are excluded by the absence of a viable Bhikkhunī Sangha. Besides these passages, the Aguttara Nikāya, Ekanipāta, includes a series of suttas in which the Buddha is shown appointing various bhikkhunīs to the position of “most eminent” in different domains of the spiritual life; for example, the bhikkhunī Khemā was most eminent in wisdom, Uppalavaā in psychic potency, Bhaddakaccānā in great spiritual penetrations. [18] The compilers of the Pāli Canon also collected the verses of the elder nuns into a work called the Therīgāthā , which offers us deep insights into the yearnings, striving, and attainments of the earliest generations of Buddhist women renunciants. Quite apart from specific texts, an even more powerful argument based upon ancient precedent would appeal to the spirit of the Dhamma itself, which by its very nature is intended to disclose the path to liberation from suffering to all humankind. When the Buddha first consented to teach, he declared: “Open to them are the doors to the Deathless: Let those who have ears release faith.” [19] Obviously, he did not intend this invitation to apply only to men but to all who would be willing to listen to his message of deliverance from 101 suffering. He compares the Dhamma to a chariot, and says “One who has such a vehicle, whether a woman or a man , has by this vehicle drawn close to Nibbāna.” [20] The poetmonk Vagīsa confirms that the Buddha’s enlightenment was intended to benefit bhikkhunīs as well as bhikkhus: Indeed, for the good of many the Sage attained enlightenment, for the bhikkhus and bhikkhunīs who have reached and seen the fixed course. [21] In the suttas, we see that the Buddha often included the bhikkhunīs as the recipients of his teaching. When he compares himself to a farmer cultivating different fields, he likens the bhikkhus and bhikkhunīs jointly to the most excellent field for his teaching. [22] In the simile of the ancient city, he says that after he had followed the and penetrated the links of dependent origination, “I explained them to the bhikkhus, the bhikkhunīs, the male lay followers, and the female lay followers, so that this spiritual life has become successful and prosperous, extended, popular, widespread, well proclaimed among gods and humans.” [23] When Sāriputta devises a teaching that elucidates the path that all Buddhas take to arrive at full enlightenment, the Buddha urges him to expound this teaching to the bhikkhus and bhikkhunīs as well as to the male and female lay devotees. [24] Though many people will not be mature enough to tread this path to its end, in principle no one should be hindered from doing so merely by reason of their gender. Yet this is precisely what is done when women are prevented from taking full ordination. While defenders of the present system say that women can make just as much progress by taking up

102 some surrogate female renunciant lifestyle as they could by becoming bhikkhunīs, the plain fact is that these subordinate renunciant roles do not meet their aspirations or give them access to the complete training laid down by the Buddha. Nor did the Buddha ever design for women renunciants such subordinate roles as that of the dasasilmātā , the , or the maechee , who all technically still belong to the assembly of upāsikās . The one position that the Buddha intended for those who leave the homeless life was that of a fully ordained bhikkhunī, and if one is to be faithful to the Buddha, we should give renunciant women the role he intended for them. Further, in Asian Buddhist societies, nuns who have settled for such surrogate positions usually do not command the reverence from the Buddhist lay communities that bhikkhunīs could inspire. Thus they seldom take on leadership roles or give guidance in religious activities and social services, but linger on the margins, often appearing timid and self conscious. This line of thinking leads directly to reflection on the contemporary conditions that support a resuscitation of bhikkhunī ordination. I will note two such conditions. (1) The first arises out of the realization that has been thrust upon Theravādins, beginning around the middle of the twentieth century, that they are not the only Buddhists who preserve a monastic system guided by a Vinaya traceable to the early Sangha. As communiciations have improved between different parts of the Buddhist world, more knowledgeable Theravādin Buddhists (especially in Sri Lanka) have come to learn that the monks and nuns of East Asia – in Taiwan, China, Korea, and Vietnam, though not Japan – while following Mahāyāna teachings and practices, are still governed by a Vinaya with a body of rules largely 103 identical with those laid down in the Pāli Vinaya Piaka. This Vinaya, which derives from the Dharmaguptaka school, is strikingly similar in many details with the Pāli Vinaya. The Tibetan Buddhist monastic system is also guided by a Vinaya derived from another early school, the Mūlasarvāstivādins. In recent years prominent Tibetan lamas have encouraged some of their studentnuns to receive full ordination in East Asian countries, and now they are on the verge of officially starting a Bhikkhunī Sangha within . Thus, when the Buddhist traditions of East Asia and Tibet have (or will soon have) orders of officially sanctioned bhikkhunīs, the absence of a recognized Bhikkhunī Sangha in South Asian Theravāda Buddhism will be conspicuous, a glaring gap. Educated people around the world – even educated Theravādin lay followers, both men and women – will find it difficult to empathize with the refusal of the Theravādin monastic order to grant full ordination to women and will compare Theravāda unfavorably with the other forms of Buddhism. (2) Such an exclusive attitude would receive strong public disapproval today because of the vast differences between the social and cultural attitudes of our age and those of India in the fifth century B.C. when the Buddha lived and taught. Our own age has been shaped by the ideas of the European Enlightenment, a movement that affirmed the inherent dignity of the human person, led to the rise of democracy, ushered in such concepts as universal human rights and universal suffrage, and brought demands for political equality and equal justice for all under the law. In today’s world, all discrimination based on race, religion, and ethnicity is regarded as unjust and unjustifiable, the remnant of primal prejudices that we are obliged to cast off in the realization that

104 all human beings, by virtue of their humanity, are entitled to the same rights that we assume for ourselves, including the right to fulfill their highest religious aspirations. The great project of the contemporary world, we might say, has been the dissolution of privilege: without a sound reason, no one is entitled to special privileges denied to others. One of the most basic grounds for distinguishing people into the privileged and the deprived, the superiors and the subordinates, has been gender, with men in the privileged position, women in the subsidiary position, denied those privileges claimed by men. From the midnineteenth century on, discrimination based on gender came to be perceived as arbitrary and unjust, a system that had been imposed on society simply because of the dominant roles that men had played in eras when social stability depended on physical strength and military force. Thus women came to claim the right to work at professional jobs, the right to vote, the right to equal salaries, the right to serve in the military, even the right to hold the highest position in the land. As far back as 1869, John Stuart Mill wrote in the opening paragraph of his tract, On the Subjection of Women : “An opinion which I have held from the very earliest period when I had formed any opinions at all on social political matters … is that the principle which regulates the existing social relations between the two sexes – the legal subordination of one sex to the other – is wrong itself, and now one of the chief hindrances to human improvement; and that it ought to be replaced by a principle of perfect equality, admitting no power or privilege on the one side, nor disability on the other.” [25] The 130 years since these words were written have witnessed, in the progressive countries of the West, a sustained effort to translate this 105 conviction into practice in various domains of both private and public life. Now that discrimination based on gender has been challenged almost everywhere in the secular sphere, it is time for its role in religious life to come up for serious scrutiny. For religion, unfortunately, remains one of its most persistent strongholds, and Buddhism is no exception to this. It is true that the Vinaya makes bhikkhunīs subordinate to bhikkhus and the Bhikkhunī Sangha subordinate to the Bhikkhu Sangha, but we have to remember that the Buddha lived and taught in India in the fifth century B.C. and had to conform to the social expectations of the period. While certain practices that pertain to etiquette may need to be evaluated in the light of altered social and cultural conditions in so far as they do not touch on the basics of monastic discipline, in this paper I am not concerned with rules governing the relationship between monks and nuns, but solely with the question of ordination. When we contemplate what line of action would be appropriate for us to take on this issue, we should not ask what the Buddha did twentyfive centuries ago, but what he would want us to do today . If people see Theravāda Buddhism as a religion that includes male renunciants but excludes female renunciants, or which admits them only through some type of unofficial ordination, they will suspect that something is fundamentally askew, and defensive arguments based on appeals to arcane principles of monastic law will not go very far to break down distrust. This will be an instance of the type of behavior that we meet so often in the Vinaya where “those without confidence do not gain confidence, while among those with confidence, some undergo vacillation.” [26]

106

On the other hand, by showing that they have the courage to restore to women the right to lead a full religious life as instituted by the Buddha, that is, by reviving the Bhikkhunī Sangha, Theravādin elders will enable their form of Buddhism to take its place in the modern world, firmly and proudly, while still upholding a path that is timeless and not subject to the vagaries of changing fashions. To take this step does not mean, as some might fear, that we are “meddling” with the Dhamma and the Vinaya just to fit people's worldly expectations; the truths of the Dhamma, the principles of the path, the guidelines of the Vinaya, remain intact. But it would show that we know how to apply the Dhamma and the Vinaya in a way that is appropriate to the time and circumstances, and also in a way that is kind and embracing rather than rigid and rejecting.



107

III – Addressing the Legalist Challenge

Nevertheless, while there might be strong textual and ethical grounds favoring a revival of the Theravāda Bhikkhunī Sangha, such a step would not be possible unless the legal objections to such a movement can be addressed. The legalists object to resuscitating bhikkhunī ordination, not so much because of bias against women (though some might have such a bias), but because they see such a measure as a legal impossibility. To restore the Theravāda Bhikkhunī Sangha, the three challenges posed by Theravāda Vinaya legalists would have to be overcome. These are the challenges based on: (1) the problem of pabbajjā (novice ordination); (2) the problem of sikkhamānā ordination and training; and (3) the problem of upasampadā . Before I deal with these problems individually, however, I first want to note that Theravāda jurisprudence often merges stipulations on legal issues that stem from the canonical Vinaya texts, the Ahakathās (commentaries), and the īkās (subcommentaries) with interpretations of these stipulations that have gained currency through centuries of tradition. I do not want to undervalue tradition, for it represents the accumulated legal expertise of generations of Vinaya specialists, and this expertise should certainly be respected and taken into account in determining how the Vinaya is to be applied to new situations. But we also must remember that tradition should not be placed on a par with the canonical

108

Vinaya or even with the secondary authorities, the Ahakathās and īkās. These different sources should be assigned different weights of authority according to their different origins. When our understanding of the Vinaya is strongly grounded in tradition, however, without realizing it we may become entangled in a web of traditionalist assumptions that obstructs our ability to distinguish what derives from the canonical Vinaya from what is prescribed by tradition. Sometimes simply changing the assumptions can recast the principles of the Vinaya in a whole new light. I will illustrate this point with an analogy from geometry. A straight line is drawn through a point. As this line is extended, the distance between its two ends widens. It is thus obvious that the two ends will never meet, and if anyone expresses doubts about this, I would almost question their rationality. But this is so only because I am thinking within the framework of traditional geometry, Euclidean geometry, which held sway over mathematics up until the twentieth century. When, however, we adopt the standpoint of spherical geometry, we can see that a line drawn through a particular point, if extended far enough, eventually encounters itself. Again, in traditional geometry we are taught that a triangle can have at most only one right angle and that the sum of the angles of a triangle must be 180°, and this can be proven with absolute rigor. But that is so only in Euclidean space. Give me a sphere, and we can define a triangle with three right angles whose angles make a sum of 270°. Thus, if I break away from my familiar assumptions, a whole new range of possibilities suddenly opens up to my understanding. The same applies to our thinking about the Vinaya, and I write from personal experience. During my years in Sri Lanka, I shared the traditional conservative Theravādin view 109 about the prospects for bhikkhunī ordination. This was because the monks that I consulted on this issue were Vinaya conservatives. Thinking the question of bhikkhunī ordination too abstruse for me to understand myself, I asked them about it and simply deferred to their judgment. When I finally decided to examine the canonical and commentarial sources on the subject, I did not find anything to disprove what they had said. They were quite learned in the Vinaya, and so I found that they had indeed been speaking about straight lines and triangles, not about bent lines and hexagons. But what I found was that they were framing their judgments against a background of traditionalist assumptions; they were locating their straight lines and triangles in a Vinayaversion of Euclidean space. And the question occurred to me: • Is it necessary to frame these lines and triangles in Euclidean space? • What happens if we transfer them to a Vinayaversion of curved space? • What happens if we detach the pronouncements of the Vinaya from the background of traditionalist premises and look at them using the Buddha’s original intention as a guide? • What happens if we acknowledge that the Vinaya Piaka, as it has come down to us, did not anticipate the division of the original Sangha into different schools with their own ordination lineages or the disappearance of the Bhikkhunī Sangha in one particular school? • What happens if we acknowledge that it simply gives us no clear guidance about what should be done in such a situation?

110

• What if we then try to guide ourselves by the question, ‘What would the Buddha want us to do in such a situation as we find ourselves in today?’ When we raise these questions, we can see that the procedures for bhikkhunī ordination laid down in the Vinaya Piaka were never intended to preclude the possibility of reviving a defunct Bhikkhunī Sangha. They were simply proposed as the norm for conducting an ordination when the Bhikkhunī Sangha already exists. When this understanding dawns, we then enter a new space, a new framework that can accommodate fresh possibilities unimagined within the web of traditionalist assumptions. For conservative theory, the fundamental assumptions are: (i) that the dual Sangha ordination was intended to apply under all circumstances and admits of no exceptions or modifications to accord with conditions; (ii) that the Theravāda is the only Buddhist school that preserves an authentic Vinaya tradition. For those who favor revival of the Bhikkhunī Sangha, the fundamental starting point is the Buddha’s decision to create the Bhikkhunī Sangha. Although the Buddha may have hesitated to take this step and did so only after the intercession of Ānanda (according to the Cullavagga account), he eventually did establish an order of bhikkhunīs and gave this order his wholehearted support. The procedure of ordination was merely the legal mechanics to implement that decision. From this standpoint, to block the implementation of that decision because of a legal technicality is to hamper the fulfillment of the Buddha’s own intention. This is not to say that the proper way to implement his intention should violate the guidelines of the Vinaya. But within those broad 111 guidelines the two assumptions of conservative legalism can be circumvented by holding either or both of the following: (i) that under exceptional circumstances the Bhikkhu Sangha is entitled to revert to a singleSangha ordination of bhikkhunīs; and (ii) that to preserve the form of dualSangha ordination, the Theravāda Bhikkhu Sangha can collaborate with a Bhikkhunī Sangha from an East Asian country following the Dharma guptaka Vinaya. This approach to ordination may not satisfy the most rigorous demand of conservative Theravāda Vinaya legal theory, namely, that it be conducted by Theravāda bhikkhus and bhikkhunīs who have been ordained by Theravāda bhikkhus and bhikkhunīs in an unbroken . But to make that impossible demand the uncompromising requirement for restoring the Bhikkhunī Sangha would seem unreasonably stringent. Admittedly, those who insist on the dualordination do so, not because they take some special delight in being stringent, but out of respect for what they see as the integrity of the Vinaya. However, the strictest interpretation of the Vinaya may not necessarily be the only one that is valid, and it may not necessarily be the one that best serves the interests of Buddhism in the modern world. In the view of many learned Theravāda monks, mainly Sri Lankan, adopting either of the above routes will culminate in a valid bhikkhunī ordination and at the same time will grant to women – half the Buddhist population – the chance to live the spiritual life as fully ordained bhikkhunīs. I will now turn to the three hurdles posed at the beginning of this section – pabbajjā , the sikkhamānā training, and upasampadā – taking each individually. Since functional

112

Bhikkhunī already exist, these discussions are partly anachronistic, but I think it is still important to bring them up to address the concerns of the legalists. Hence I will be giving, not explanations of how a bhikkhunī ordination can be revived, but justifications for the procedures that have already been used to revive it. I will begin with the upasampadā , since this is the most critical step in the whole ordination process. I will then continue in reverse order through the sikkhamānā training back to pabbajjā .

Upasampadā In the Pāli Vinaya Piaka, upasampadā for bhikkhunīs is prescribed as a twostep process involving separate procedures performed first by a Bhikkhunī Sangha and then by a Bhikkhu Sangha. To restore the extinct Bhikkhunī Sangha two methods have been proposed. One is to allow Theravāda bhikkhus on their own to ordain women as bhikkhunīs until a Bhikkhunī Sangha becomes functional and can participate in dual Sangha ordinations. This method draws upon the authorization that the Buddha originally gave to the bhikkhus to ordain women during the early history of the Bhikkhunī Sangha. Such a procedure must have held for some time before the dual Sangha ordination was instituted, after which it was discontinued in favor of dual Sangha ordination. However, because the Buddha’s permission to bhikkhus to ordain bhikkhunīs was not actually abolished, advocates of this method contend that it can become operative once again during a period when a Bhikkhunī Sangha does not exist. On this view, the original process by which the bhikkhus, on the Buddha’s command, created a Bhikkhunī Sangha serves as a viable model for reviving a defunct Bhikkhunī Sangha. The original allowance could be considered a legal 113 precedent: just as, in the past, that allowance was accepted as a means of fulfilling the Buddha’s intention of creating a Bhikkhunī Sangha, so in the present that allowance could again be used to renew the bhikkhunī heritage after the original Theravāda Bhikkhunī Sangha disappeared. The other route to reestablishing the Theravāda Bhikkhunī Sangha is to conduct the dualSangha ordination by bringing together Theravāda bhikkhus and bhikkhunīs from an East Asian country such as Taiwan. This method, the one generally preferred, could be combined with a singleSangha ordination by Theravāda bhikkhus in two successive steps. This was the procedure used at the grand ordination ceremony at Bodhgaya in February 1998, held under the auspices of Fo Guang Shan, and it had certain advantages over either taken alone. The grand ordination ceremony assembled bhikkhus from several traditions – Chinese Mahāyāna, Theravāda, and Tibetan – along with Taiwanese and Western bhikkhunīs to conduct the full dualordination in accordance with the Chinese tradition. The women who were ordained included Theravāda nuns from Sri Lanka and Nepal, as well as Western nuns following Tibetan Buddhism. One might think that this was a Mahāyāna rite which made the nuns Mahāyāna bhikkhunīs, but this would be a misunderstanding. While the Chinese monks and nuns were practitioners of Mahāyāna Buddhism, the monastic Vinaya tradition they observe is not a Mahāyāna Vinaya but one stemming from an early Buddhist school, the Dharmaguptakas, which belonged to the same broad Vibhajyavāda tradition to which the southern Thera vāda school belongs. They were virtually the northwest Indian counterpart of the Theravāda, with a similar collection of suttas, an Abhidharma, and a Vinaya that largely corresponds

114 to the Pāli Vinaya. [27] Thus the upasampadā ordination performed by the Chinese Sangha at Bodhgaya conferred on the candidates the bhikkhunī lineage of the Dharmaguptakas, so that in Vinaya terms they were now fullfledged bhikkhunīs inheriting the Dharmaguptaka Vinaya lineage. [28] However, the bhikkhunīs from Sri Lanka wanted to become heirs to the Theravāda Vinaya lineage and to be acceptable to the Theravāda bhikkhus of Sri Lanka. The Sri Lankan bhikkhus who sponsored their ordination, too, were apprehensive that if the nuns returned to Sri Lanka with only the Chinese ordination, their coreligionists would have considered their ordination to have been essentially a Mahā yānist one. To prevent this, shortly afterwards the newly ordained bhikkhunīs traveled to Sarnath, where they underwent another upasampadā conducted in Pāli under Theravāda bhikkhus from Sri Lanka. This ordination did not negate the earlier dualordination received from the Chinese Sangha, but gave it a new direction. While recognizing the validity of the upasampadā they received through the Chinese Sangha, the Sri Lankan bhikkhus effectively admitted them to the Theravāda Sangha and conferred on them permission to observe the Theravāda Vinaya and to participate in sagha kammas , legal acts of the Sangha, with their brothers in the Sri Lankan Bhikkhu Sangha. While dualSangha ordination should certainly prevail whenever conditions make it feasible, a case – admittedly, a weaker one – can also be made to justify ordination solely by a Sangha of Theravāda bhikkhus. Although we speak of “a Bhikkhu Sangha” and “a Bhikkhunī Sangha,” when a candidate applies for ordination, she actually applies simply to be admitted to the Sangha . This is why, during the earliest phase in the history of the Bhikkhunī Sangha, the Buddha 115 could permit the bhikkhus to ordain women as bhikkhunīs. By giving women the upasampadā , what the bhikkhus do is admit them to the Sangha. It is then by reason of the fact that they are women that they become bhikkhunīs and thereby members of the Bhikkhunī Sangha. According to the Cullavagga, preliminary ordination by bhikkhunīs was introduced because the candidate has to be questioned about various obstructions to ordination, among them issues relating to a woman's sexual identity. When the bhikkhus asked women candidates these questions, they were too embarrassed to reply. To avert this impasse, the Buddha proposed that a preliminary ordination be held by the bhikkhunīs, who would first question the candidate about the obstructions, clear her, give her a first ordination, and then bring her to the Bhikkhu Sangha, where she would be ordained a second time by the bhikkhus. [29] In this arrangement, it is still the Bhikkhu Sangha that functions as the ultimate authority determining the validity of the ordination. The unifying factor behind most of the garu dhammas is the granting of formal precedence in Sangha affairs to the bhikkhus, and we can thus infer that the point of the sixth garudhamma , the principle of respect that requires that a sikkhamānā obtain upasampadā from a dualSangha, is to ensure that she obtain it from the Bhikkhu Sangha. We can therefore claim that there are grounds for interpreting this sixth principle to imply that under extraordinary conditions upasampadā by a Bhikkhu Sangha alone is valid. We can readily infer that under the exceptional circumstances when a Theravāda Bhikkhunī Sangha has vanished, Theravāda bhikkhus are entitled to take as a precedent the original case when there was no Bhikkhunī

116

Sangha and revive the allowance that the Buddha gave to the bhikkhus to ordain bhikkhunīs on their own. I have to emphasize that this is an interpretation of the Vinaya, a liberal interpretation, and it is far from compelling. But while Vinaya conservatives might have reservations about this way of interpreting the text, we would ask them to consider carefully whether their views are rooted in the text or in traditional interpretation. If our attitude is open and flexible, there seems no reason to deny that under these pressing conditions an upa sampadā given by a Bhikkhu Sangha alone, being used for a purpose in harmony with the Buddha’s intention, is valid, able to elevate a woman to the stature of a bhikkhunī. Further, if we pay close attention to the wording of the Vinaya passage concerned with bhikkhunī ordination, [30] we would notice that the text does not lock this rite into a fixed and immutable form sealed with inviolable imperatives: “You must do it in this way and never in any other way.” In fact, grammatically, the Pāli passage uses, not the imperious imperative, but the gentler gerundive or optative participle, “it should be done thus.” But grammar aside, the text is simply describing the normal and most natural way to conduct the ordination when all the normal requisite conditions are at hand. There is nothing in the text itself, or elsewhere in the Pāli Vinaya, that lays down a rule stating categorically that, should the Bhikkhunī Sangha become extinct, the bhikkhus are prohibited from falling back on the original allowance the Buddha gave them to ordain bhikkhunīs and confer upa sampadā on their own to resuscitate the Bhikkhunī Sangha. To me this seems to be the crucial point: Only if there were such a clear prohibition would we be entitled to say that the bhikkhus are overstepping the bounds of legitimacy by conducting such an ordination. In the absence of such a decree 117 in the text of the Vinaya Piaka and its commentaries, the judgment that an ordination by bhikkhus is in violation of the Vinaya is only an interpretation. It may be at present the dominant interpretation; it may be an interpretation that has the weight of tradition behind it. But it remains an interpretation , and we can well question whether it is an interpretation that needs to stand unquestioned. I myself would question whether it is the interpretation that properly reflects how the Buddha himself would want his monks to act under the critical conditions of our own time, when gender equality looms large as an ideal in secular life and as a value people expect to be embodied in religious life. I would question whether it is an interpretation that we should uphold when doing so will “cause those without confidence not to gain confidence and those with confidence to vacillate.” [31] Perhaps, instead of just resigning ourselves to a worstcase scenario, i.e., the absolute loss of the Theravāda Bhikkhunī Sangha, we should assume that the Theravāda Bhikkhu Sangha has the right, even the obligation, to interpret the regulations governing bhikkhunī ordination with the flexibility and liberality needed to bring its sister Sangha back to life. The Buddha himself did not regard the Vinaya as a system fixed immutably in stone, utterly resistant to interpretative adaptations. Before his passing, he taught the Sangha four principles to help deal with novel situations not already covered by the rules of discipline, situations the monks might meet after his parinibbāna . These are called the four mahā padesā , [32] “ the four great guidelines,” namely: (1) “If something has not been rejected by me with the words ‘This is not allowed,’ if it accords with what has not

118 been allowed and excludes what has been allowed, that is not allowed to you. (2) “If something has not been rejected by me with the words ‘This is not allowed,’ if it accords with what has been allowed and excludes what has not been allowed, that is allowed to you. (3) “If something has not been authorized by me with the words ‘This is allowed,’ if it accords with what has not been allowed and excludes what has been allowed, that is not allowed to you. (4) “If something has not been authorized by me with the words ‘This is allowed,’ if it accords with what has been allowed and excludes what has not been allowed, that is allowed to you.” [33] Applying these guidelines to the question whether the Sangha has the right to revive the Bhikkhunī Sangha in either of the two ways discussed (or their combination), we can see that such a step would “accord with what has been allowed” and would not exclude anything else that has been allowed. Thus this step could clearly gain the support of guidelines (2) and (4). It might be surprising to learn that the revival of the Bhikkhunī Sangha was advocated over half a century ago by a distinguished authority in one of the most conservative bastions of Theravāda Buddhism, namely, Burma. The person I refer to is the original Mingun Jetavan Sayadaw, the meditation teacher of the famous and Taungpulu Sayadaw. The Jetavan Sayadaw composed, in Pāli, a commentary to the Milindapañha in which he argues for a revival of the Bhikkhunī Sangha. I have translated this part of the commentary and include it as an appendix to the present 119 paper. Writing in the heartland of Theravāda conservatism in 1949, the Jetavan Sayadaw unflinchingly maintains that bhikkhus have the right to revive an extinct Bhikkhunī Sangha. He contends that the dualSangha ordination was intended to apply only when a Bhikkhunī Sangha exists and that the Buddha’s permission to the bhikkhus to ordain bhikkhunīs regains validity at any period of Buddhist history when the Bhikkhunī Sangha becomes nonexistent. I do not agree wholly with the Sayadaw’s argument, particularly with his contention that the Buddha had foreseen with his omniscience the future extinction of the Bhikkhunī Sangha and intended his permission to bhikkhus to ordain bhikkhunīs as a remedy for this. I see this permission in its historical context as a measure designed to deal with an immediate problem arisen during the Buddha’s own time; but I also regard it as one that that we can employ as a legal precedent to solve our present problem. Nevertheless, I believe the Jetavan Sayadaw’s essay is a refreshing reminder that a current of thought sympathetic to the revival of the Bhikkhunī Sangha could flow through the Theravāda world even sixty years ago. Moreover, we can see from his essay that the idea that the Bhikkhunī Sangha can be revived was a hotly discussed topic of his time, and it is likely that a positive attitude towards the issue was shared by a sizeable section of the Burmese Sangha. Now, however, that a Theravāda Bhikkhunī Sangha exists in Sri Lanka, the question of how to revive it is no longer relevant. Any woman who wants to be ordained as a bhikkhunī in the Theravāda tradition can go to Sri Lanka to receive full ordination there. Of course, she will first have to fulfill the preliminary requirements, and in my view it is important to restore the observance of the sikkhamānā

120 training to the preliminary requirements for bhikkhunī ordination.

Sikkhamānā I next come to the sikkhamānā training. In the first section of this paper, I presented an argument sometimes posed by conservative Vinaya theorists. To recapitulate: Sikkhamānā training is a prerequisite for valid bhikkhunī ordination. Authorization to undertake this training, and confirmation that one has completed it, are both conferred by a Bhikkhunī Sangha. Without an existing Theravāda Bhikkhunī Sangha, this training cannot be given nor can one be confirmed as having completed it. Full ordination given to women who have not gone through these two steps is invalid. Hence there can be no valid Theravāda bhikkhunī ordination, and thus no revival of the Theravāda Bhikkhunī Sangha. I want to look more closely at this issue, for if this contention is true, this would mean in effect that all the upasampadās given to all women in all Buddhist schools who have not undergone the sikkhamānā training are invalid. The question we are addressing is the following: Is bestowal of sikkhamānā status an absolutely necessary condition for valid upasampadā? Is the upasampadā conferred on a sāmaerī who has not gone through the formal sikkhamānā training valid or invalid, legal or illegal? First, let us be clear that the Vinaya requires that a woman undertake the sikkhamānā training before undergoing upasampadā . To do so is one of the eight garudhammas . It is on this basis that the Vinaya legalists maintain that the upasampadā is valid only when given to a candidate who has trained as a sikkhamānā . Here, however, we are concerned, 121 not with what is prescribed by the texts, but with a question of strict legality. The “variant cases” sections attached to Bhikkhunī Pācit tiyas 63 and 64 establish that upasampadā given to a woman who has not undergone the sikkhamānā training, though contrary to the intention of the Vinaya, is still valid. According to these rules, the preceptor receives a pācittiya offense for conducting the upasampadā , while the other participating bhikkhunīs receive dukkaa offenses, but the ordination itself remains valid and the candidate emerges a bhikkhunī. Bhikkhunī Pācittiya 63 states: “If a bhikkhunī should ordain a probationer who has not trained for two years in the six dhammas, she incurs a pācittiya .” [34] The “variant cases” section reads: When the act is legal, she ordains her perceiving the act as legal: a pācittiya offense. When the act is legal, she ordains her while in doubt [about its legality]: a pācittiya offense. When the act is legal, she ordains her perceiving the act as illegal: a pācittiya offense. [35] According to this statement, the preceptor incurs a pācit tiya if she gives the upasampadā to a candidate who has not trained in the six dhammas in three cases when the act is legal: she perceives it as legal, she is doubtful about its legality, and she perceives it as illegal. If, however, the act is illegal, she incurs only a dukkaa , even when she perceives it as legal. Interestingly, in describing these illegal cases, the text omits the word vuhāpeti , glossed by the word commentary as upasampādeti , “to fully ordain"; for in these cases, though the participants “go through the motions” of conferring full ordination, technically no act of ordination is performed.

122

Now since in the first three variants, the act is described as “legal” ( dhammakamma ), this implies that in the view of the compilers of the Vinaya, the upasampadā itself is valid and the candidate is legally ordained. Since the sixth garu dhamma , as well as Bhikkhunī Pācittiya 63, are binding on the preceptor, she is penalized with a pācittiya for disobeying it; but disobedience, it seems, does not negate the validity of the upasampadā . We find the same set of variants for Bhikkhunī Pācittiya 64, which assigns a pācittiya to a bhikkhunī who gives the upasampadā to a sikkhamānā who has not received the authorization from a Sangha; the implications are similar. Admittedly, there is an internal tension here between (i) the stipulation that the candidate must have undergone the sikkhamānā training and have had this authorized by the Sangha before she is eligible to receive upasampadā , and (ii) the fact that the ordination can be considered a “legal act” ( dhammakamma ) when given to a candidate who has not met these requirements. But it seems that failure to undertake or complete the sikkhamānā training does not negate the validity of the upasampadā . It might be noted, by way of contrast, that Bhikkhunī Pācittiya 65, which assigns a pācittiya to a preceptor for ordaining a gihigatā , a formerly married girl, below twelve years of age, does not have the variants in terms of legal acts, etc., attached to it. In this case there can be no legal ordination, for the ordaining of a gihigatā below the age of twelve can never be legal. Similarly for Pācittiya 71, the parallel rule for ordination of a kumāribhūtā , i.e., a maiden, below the age of twenty. In this case, too, there are no variants expressed in terms of legal acts perceived as legal, as illegal, or doubted, for the ordination of a maiden below the age of twenty is always invalid. 123

I bring up these cases, because they show that the Vinaya did not regard as invalid an upasampadā ordination that failed to fully conform to the procedures laid down in the eight garudhammas and even within the body of the Suttavibhaga; that is, women who received full ordination without having undergone the sikkhamānā training were still regarded as validly ordained bhikkhunīs as long as their ordination conformed to the other decisive criteria. How this would have been possible under a traditional system of bhikkhunī training is difficult to imagine, but the theoretical possibility at least is envisaged. Rather than declaring the ordination null and void, the Suttavibhaga allows it to stand, while requiring that disciplinary offenses ( āpatti ) be assigned to the preceptor, the teacher, and the other bhikkhunīs who filled the quorum. This example might be taken as an analogy for the case when upasampadā is given by a dualordination with bhikkhunīs from another school, followed by a singleSangha ordination by a community of Theravāda bhikkhus. Although the procedure might not fulfill the highest standards of legal perfection, one could contend that because it does conform to basic templates of ordination prescribed in the texts, it should be admitted as valid. Let us return to our main issue. Since the agreement to undertake the sikkhamānā training is given by a Sangha, in the absence of a Bhikkhunī Sangha, one would suppose that this task should fall to a Bhikkhu Sangha. This might seem odd, but in the Vinaya Piaka itself we find a passage which suggests that at a time when the canonical Vinaya was still in process of formation, departures from the standard practice of sikkhamānā appointment were recognized. In the Mahāvagga's Vassūpanāyikakkhandhaka , the “Chapter on

124

Entering the Rains Retreat,” there is a passage in which the Buddha is shown granting permission to a bhikkhu to leave his rains residence at the request of a sāmaerī who wishes “to undertake the training,” that is, to become a sikkhamānā . The passage reads thus: “But here, bhikkhus, a sāmaerī desires to undertake the training. If she sends a messenger to the bhikkhus, saying: ‘I desire to undertake the training. Let the masters come; I want the masters to come,' you should go, bhikkhus, for a matter that can be done in seven days even if not sent for, how much more so if sent for, thinking: ‘I will be zealous for her to undertake the training.' You should return before seven days”. [36] The Samantapāsādikā – the Vinaya Commentary – comments on this amidst a long list of occasions when a bhikkhu can leave his rains residence, and thus it has to string them all together and touch each one briefly. Therefore, in commenting on this passage, it says rather tersely: A bhikkhu can go visit a sāmaerī if he wants to give her the training rule ( sikkhāpada dātukāmo ). Together with the other reasons (i.e., she is ill, wants to disrobe, has a troubled conscience, or has adopted a wrong view), there are these five reasons [for which the bhikkhu can go visit her during the Rains]. [37] The commentary seems to be “normalizing” the passage by assigning the bhikkhu the task of readministering to the sāmaerī her training rules, but the canonical text, in contrast, seems to be ascribing to him a key role in the transmission of the sikkhamānā training to a sāmaerī, a task normally assigned exclusively to the Bhikkhunī Sangha. Could we not see in this passage a subtle suggestion that under unusual 125 circumstances the Bhikkhu Sangha can in fact give the sikkhamānā training to a female aspirant for upasampadā ? It might be an elder bhikkhu eligible to give the “exhortation” (ovāda ) to bhikkhunīs who would be considered fit to serve as preceptor for a sikkhamānā . Still, the best alternative would be for the aspiring sāmaerī to find a situation where she could receive authorization to train as a sikkhamānā from bhikkhunīs and actually train under their guidance for the full twoyear period, until she is qualified to take full ordination.

Pabbajjā Finally we come to the problem of pabbajjā . Conservatives maintain that only a bhikkhunī can give a woman aspirant pabbajjā , that is, can ordain her as a sāmaerī. However, we should note that there is no stipulation in the Vinaya explicitly prohibiting a bhikkhu from giving pabbajjā to a woman. Such a practice is certainly contrary to established precedent, but we have to be careful not to transform established precedent into inviolable law, which, it seems, is what has happened in the Theravāda tradition. When the Mahāvasa has the Elder Mahinda declare to King Devānampiyatissa, “We are not permitted, your majesty, to give the pabbajjā to women,” we should remember that Mahinda is speaking under normal circumstances, when a Bhikkhunī Sangha exists. He therefore requests the king to invite his sister, Sanghamittā, to come to Sri Lanka to ordain the women of the court. His words should not be taken as binding under all circumstances. We should also remember that the Mahāvasa is neither a canonical Vinaya text nor a Vinaya commentary; it is a partly mythical chronicle of Sri Lankan Buddhist history. Neither the canonical Vinaya nor any authoritative Vinaya commentary expressly prohibits a bhikkhu from giving pabbajjā to

126 women. To do so would certainly be the less desirable alternative, but in the hypothetical situation when a Theravāda Bhikkhunī Sangha does not exist at all or exists only in remote regions, this would seem to be justification for a departure from normal procedure. One last issue that must be faced, which I can only touch on, concerns the strategy of implementing a revival of the Bhikkhunī Sangha. In particular, we must deal with the question: “Should individual Sanghas begin ordaining women as bhikkhunīs independently or should they first attempt to gain recognition of bhikkhunī ordination from the higher authorities of the Sangha hierarchy?” This is an extremely delicate question which takes us into the heart of communal monastic life. It is also a partly dated question, since bhikkhunī ordinations have already started. But still, I think it is useful to reflect on this consideration to ensure that the Bhikkhunī Sangha will develop in healthy and harmonious integration with the Bhikkhu Sangha. The very question raises other questions, almost unanswerable, about where exactly in the Theravāda monastic order authority begins and how far that authority extends. To try to settle the issue before us by obtaining a universal consensus among bhikkhus throughout the Theravāda world seems unfeasible, and it would also seem unfeasible to hold an international election among Theravāda bhikkhus. A council of prominent elders from the leading Theravāda countries would almost certainly represent the viewpoint that I have called conservative legalism, and they would again almost certainly decide that bhikkhunī ordination is unattainable. Since they are not an official authority, it would be an open question whether the entire Theravāda Sangha need be bound by their decree, especially if they reach a 127 decision without giving proponents of bhikkhunī ordination a chance to present their view. In my opinion bhikkhus who belong to an extended community, such as a Nikāya or network of monasteries, should attempt to reach consensus on this issue within their community. It is only when serious, sincere, and prolonged attempts at persuasion prove futile that monks who favor restoring the Bhikkhunī Sangha should consider whether to hold bhikkhunī ordinations without such a consensus. Although there might not be any such thing as a unified international Theravāda Sangha, it seems to me that each monk has an obligation to act in conscience as if there were such an entity; his decisions and deeds should be guided by the ideal of promoting the wellbeing and unity of an integral Sangha even if this Sangha is merely posited in thought. On this basis, I would then have to say that when one group of bhikkhus decides to confer bhikkhunī ordination without obtaining the consent of the leadership of the Sangha body to which they belong, or without obtaining a wide consensus among fellow bhikkhus in their fraternity, they risk creating a fissure within the Sangha. While they are certainly not maliciously causing a schism in the Sangha, they are still dividing the Sangha into two factions that hold irreconcilable views on the critically important question of whether persons of a particular type – namely, women who have undergone the upasampadā procedure – actually possess the status of a fully ordained monastic. And this is surely a very serious matter. In short, while in principle I believe there are legal grounds for reintroducing bhikkhunī ordination in the Theravāda tradition and strongly support a revival of the Bhikkhunī Sangha, I also feel that this should be done in a cautious way that will preserve the tenuous unity of the Sangha rather than divide it

128 into two factions, a dominant faction that remains convinced the Bhikkhunī Sangha cannot be revived, and a smaller faction that acknowledges the existence of a Bhikkhunī Sangha. But this concern also has to be balanced against concern that an established monastic old guard committed to preserving the status quo will persistently block all proposals to revive a Bhikkhunī Sangha, thus frustrating all attempts at transformation. In such a case, I would hold, those committed to reviving the Bhikkhunī Sangha are entitled to obey the call of their own conscience rather than the orders of their monastic superiors. But in doing so they might also try to draw their monastic superiors into the process. In Sri Lanka, at least, the attitudes of the senior monks have changed dramatically over the past ten years. Thus supporters of bhikkhunī ordination might sit down with the leading elders of the Sangha and patiently try to bring them into this process in a way that will allow them to support it while at the same time enable them to preserve their dignity.

 129

Conclusion

The disappearance of the Theravāda Bhikkhunī Sangha has presented us with a situation not explicitly addressed in the Vinaya and thus one for which there is no unambiguous remedy. When faced with such a contingency, naturally Vinaya authorities will hold different ideas about how to proceed, all claiming to accord with the purport of the Vinaya. As I see it, the Vinaya cannot be read in any fixed manner as either unconditionally permitting or forbidding a revival of the Bhikkhunī Sangha. It yields these conclusions only as a result of interpretation, and interpretation often reflects the attitudes of the interpreters and the framework of assumptions within which they operate as much as it does the actual words of the text they are interpreting. Amidst the spectrum of opinions that might be voiced, the two main categories of interpretation are the conservative and the progressive. For conservatives, bhikkhunī status absolutely requires a dualSangha ordination with the participation of a Theravāda Bhikkhunī Sangha; hence, since no Theravāda Bhikkhunī Sangha exists, and for conservatives nonTheravādin bhikkhunīs cannot fill this role, the Theravāda bhikkhunī lineage is irreparably broken and can never be restored. For progressives, bhikkhunī ordination can be restored, either by permitting bhikkhunīs from an East Asian country to fulfill the role of the Bhikkhunī Sangha at a dualSangha ordination or by recognizing the right of bhikkhus to ordain bhikkhunīs until a Theravāda Bhikkhunī Sangha becomes functional.

130

In my opinion, in deciding between the conservative and the progressive approaches to the bhikkhunī issue, the question that should be foremost in our minds is this: “What would the Buddha want his elder bhikkhudisciples to do in such a situation, now , in the twentyfirst century?” If he were to see us pondering this problem today, would he want us to apply the regulations governing ordination in a way that excludes women from the fully ordained renunciant life, so that we present to the world a religion in which men alone can lead the life of full renunciation? Or would he instead want us to apply the regulations of the Vinaya in a way that is kind, generous, and accommodating, thereby the world a religion that truly embodies principles of justice and non discrimination? The answers to these questions are not immediately given by any text or tradition, but I do not think we are left entirely to subjective opinion either. From the texts we can see how, in making major decisions, the Buddha displayed both compassion and disciplinary rigor; we can also see how, in defining the behavioral standards of his Sangha, he took account of the social and cultural expectations of his contemporaries. In working out a solution to our own problem, therefore, we have these two guidelines to follow. One is to be true to the spirit of the Dhamma – true to both the letter and the spirit, but above all to the spirit. The other is to be responsive to the social, intellectual, and cultural horizons of humanity in this particular period of history in which we live, this age in which we forge our own future destinies and the future destiny of Buddhism. Looked at in this light, the revival of a Theravāda Bhikkhunī Sangha can be seen as an intrinsic good that conforms to the innermost spirit of the Dhamma, helping to bring to fulfillment the Buddha's own 131 mission of opening “the doors to the Deathless” to all humankind, to women as well as to men. At the same time, viewed against the horizons of contemporary understanding, the existence of a Bhikkhunī Sangha can function as an instrumental good. It will allow women to make a meaningful and substantial contribution to Buddhism in many of the ways that monks do – as preachers, scholars, meditation teachers, educators, social advisors, and ritual leaders – and perhaps in certain ways that will be unique to female renunciants, for example, as counselors and guides to women lay followers. A Bhikkhunī Sangha will also win for Buddhism the respect of highminded people in the world, who regard the absence of gender discrimination as the mark of a truly worthy religion in harmony with the noble trends of presentday civilization.



NOTES: [1] These include the late Ven. Talalle Dhammāloka Anunāyaka Thera of the Amarapura Nikāya, Ven. Dr. Kumburugamuve Vajira Nāyaka Thera, former vice chancellor of the Buddhist and Pali University of Sri Lanka, and Ven. Inamaluwe Srī Sumagala Nāyaka Thera of the historic Rangiri Dambulla Vihāra. The first practical steps in resuscitating the Bhikkhunī Sangha were taken by Ven. Dodangoda Revata Mahāthera and the late Ven. Mapalagama Vipulasāra Mahāthera of the Mahābodhi Society in India. [2] Vin II 255.

132

[3] Mahāvasa , XV.1823. Wilhelm Geiger: The Mahāvasa or The Great Chronicle of Ceylon (London: Pali Text Society 1912), p. 98. I have slightly modernized Geiger's archaic English and translated some words he left in Pāli. [4] Bhikkhunī Pācittiya 63; Vin IV 31820. [5] Bhikkhunī Pācittiya 64; Vin IV 32021. [6] This section is expanded upon in the Samantapāsādikā (Sp VII 13951402), as well as in the Vinayasagaha , “A Compendium of the Vinaya,” a topical anthology from the Samantapāsādikā composed by the twelfthcentury Sri Lankan elder, Sāriputta (chap. 33, VRI ed. pp. 36384). [7] Vin II 255: Dve vassāni chasu dhammesu sikkhitasikkhāya sikkhamānāya ubhatosaghe upasampadā pariyesitabbā . [8] Vin II 27274. [9] Vin IV 255: Anujānāmi, bhikkhave, bhikkhūhi bhikkhuniyo upasampādetu. [10] Vin IV 214: Bhikkhunī ti bhikkhikāti bhikkhunī; bhikkhācariya ajjhupagatāti bhikkhunī; bhinnapaadharāti bhikkhunī; samannāya bhikkhunī; paiññāya bhikkhunī; ehi bhikkhunīti bhikkhunī; tīhi saraõagamanehi upasampannāti bhikkhunī; bhadrā bhikkhunī; sārā bhikkhunī; sekhā bhik khunī; asekhā bhikkhunī; samaggena ubhatosaghena ñatti catutthena kammena akuppena hānārahena upasampannāti bhikkhunī. Tatra yāya bhikkhunī samaggena ubhato saghena ñatticatutthena kammena akuppena hānārahena upasampannā, aya imasmi atthe adhippetā bhikkhunīti. [11] Vin II 253; AN IV 274: Sādhu, bhante, labheyya mātu gāmo tathāgatappavedite dhammavinaye agārasmā anagāri ya pabbajja . 133

[12] Vin II 256; AN IV 278. [13] AN III 340. [14] MN I 16769; SN I 13537; Vin I 47. [15] For example, AN 5:196 (III 24042) relates that the Bodhisatta had five dreams shortly before his enlightenment several of which foretell his role as a great teacher with many disciples, both monastics and householders. [16] DN II 105: Na tāvā'ha, pāpima, parinibbāyissāmi, yāva me bhikkhuniyo na sāvikā bhavissanti viyattā vinītā visāradā bahussutā dhammadharā dhammānudhammappaipannā sāmīcippaipannā anudhammacāriniyo, saka ācariyaka uggahetvā ācikkhissanti desessanti paññapessanti pahapes santi vivarissanti vibhajissanti uttānikarissanti, uppanna parappavāda sahadhammena suniggahita niggahetvā sappāihāriya dhamma desessanti . [17] MN I 492: Sace hi bho Gotama ima dhamma bhavañ c'eva Gotamo ārādhako abhavissa, bhikkhū ca ārādhakā abhavissasu, no ca kho bhikkhuniyo ārādhikā abha vissasu, evam ida brahmacariya aparipūra abhavissa ten'agena. Yasmā ca kho bho Gotama ima dhamma bhavañ c'eva Gotamo ārādhako, bhikkhū ca ārādhakā, bhikkhuniyo ca ārādhikā, evam ida brahmacariya pari pūra ten'agena. [18] AN I 25. [19] MN I 169, SN I 138, Vin I 7. [20] SN I 33. [21] SN I 196. The parallel verses at Theragāthā 125657 extend this to laymen and laywomen as well.

134

[22] SN IV 315. [23] SN 107. [24] SN 161. [25] John Stuart Mill, On the Subjection of Women . (1869; Online version: The University of Adelaide Library Electronic Texts Collection). [26] Ibid .: Appassānanceva appasādāya pasannānanca ekac cāna annathattāya . [27] See Ann Heirman, “Can We Trace the Early Dharmaguptakas?” T’oung Pao 88 (Leiden: Brill, 2002). [28] In the course of the Chinese transmission of the Dharmaguptaka ordination lineage, the bhikkhunī ordination has often been conferred solely by a Bhikkhu Sangha rather than by a dualSangha, which could open the ordination to a strict Theravādin objection that valid transmission has been broken. The account of bhikkhunī upasampadā in the Vinaya texts of the Dharmaguptakas, as preserved in Chinese (at T 22, 925a26b17; 1067a28c2), does describe it as a dual Sangha ordination, very much as in the Pāli Vinaya. Vinaya masters in the Chinese tradition have explicitly discussed this problem. An early Vinaya master from Kashmir, Guavarman, who in the fifth century presided over the ordination of Chinese bhikkhunīs by a Bhikkhu Sangha alone, expressed the opinion: “As the bhikuī ordination is finalized by the bhiku sagha , even if the 'basic dharma' (i.e., the ordination taken from the bhikuī sagha ) is not conferred, the bhikuī ordination still results in pure vows, just as in the case of Mahāprajāpatī.” And TaoHsuan (Dao xuan), the seventh century patriarch of the Chinese Dharma guptaka school, wrote: “Even if a bhikuī ordination is 135 transmitted directly from a bhiku sagha without first conferring the 'basic dharma,' it is still valid, as nowhere in the Vinaya indicates otherwise. However, the precept masters commit an offence.” Both quotations are from Heng Ching Shih, “Lineage and Transmission: Integrating the Chinese and Tibetan Orders of Buddhist Nuns” ( ChungHwa Buddhist Journal , no. 13.2, May 2000), pp. 523, 524. These opinions suggest that, from the internal perspective of this school (or at least according to several important Vinaya commentators) ordination solely by the Bhikkhu Sangha, though not in full conformity with the prescribed procedure, is still valid. If this fault were considered serious enough to invalidate ordination through a lineage of Chinese bhikkhunīs, ordination could still be sought from Korean or Vietnamese bhikkhunīs, who have preserved the dual ordination through the centuries. [29] See Vin II 271. [30] Vin II 27274. [31] See above, p. 12. [32] Samantapāsādika I 231. [33] Vin I 251: Ya bhikkhave, mayā 'ida na kappatī' ti apaikkhitta, ta ce akappiya anulometi' kappiya paibāhati, ta vo na kappati. Ya bhikkhave, mayā 'ida na kappatī' ti apaikkhitta, ta ce kappiya anulometi, akappi ya paibāhati, ta vo kappati. Ya bhikkhave, mayā 'ida kappatīti ananunnāta, ta ce akappiya anulometi, kappiya paibāhati, ta vo na kappati. Ya bhikkhave, mayā 'ida kappatī' ti ananunnāta,ta ce kappiya anulo meti, akappiya paibāhati, ta vo kappatī ti.

136

[34] Vin IV 319: Yā pana bhikkhunī dve vassāni chasu dhammesu asikkhitasikkha sikkhamāna vuhāpeyya pācit tiya. [35] Vin IV 320: Dhammakamme dhammakammasannā vuhāpeti āpatti pācittiyassa. Dhammakamme vematikā vuhāpeti āpatti pācittiyassa. Dhammakamme adhamma kammasannā vuhāpeti āpatti pācittiyassa. [36] Vin I 147: Idha pana, bhikkhave, sāmaoerī sikkha samādiyitukāmā hoti. Sā ce bhikkhūna santike dūta pahineyya “ahanhi sikkha samādiyitukāmā, āgacchantu ayyā, icchāmi ayyāna āgatan"ti, gantabba, bhikkhave, sattāhakaranīyena, appahitepi, pageva pahite – “sikkhāsamā dāna ussukka karissāmī"ti. Sattāha sannivatto kātabboti . [37] Sp V 1069. [38] Anāgatabhikkhūna nayo dinno nāma hoti .



137

APPENDIX

Can an Extinct Bhikkhunī Sangha Be Revived? The Original Mingun Jetavan Sayadaw of Burma Translated from the Pāli by Bhikkhu Bodhi From the Milindapañha Ahakathā, Hasāvatī Piaka Press, Rangoon, Burmese year 1311 (=1949), pp. 228238.

[228] In this problem [of the Milindapañha ], a guideline can be said to be given for bhikkhus of the future. [38] What is this guideline that can be said to be given for bhikkhus of the future? “Bhikkhus, I allow bhikkhus to ordain bhikkhunīs.” There is a passage beginning: “After completing her training in six rules for two years, a sikkhamānā should seek ordination from both Sanghas.” The statement, “Bhikkhus, I allow bhikkhus to ordain bhikkhunīs,” does not occur with reference to the subject [39] of [the statement]: “After completing her training in six rules for two years, a sikkha mānā should seek ordination from both Sanghas.” And the statement, “After completing her training in six rules for two years, [229] a sikkhamānā should seek ordination from both Sanghas,” does not occur with reference to the subject of [the statement]: “Bhikkhus, I allow bhikkhus to ordain bhikkhunīs.” Although the latter does not occur [with that reference], still the subject referred to by the two statements, each taken by itself, is just a woman who is to be ordained. One statement says that a woman who is to be ordained should be ordained by a Bhikkhu Sangha; the other, that a

138 woman who is to be ordained should be ordained by a dual Sangha. Now there will be future bhikkhus of wrong beliefs who will cling to their own conviction and for the purpose of promoting their wrong beliefs will argue thus: “Friends, if the Tathāgata said: ‘Bhikkhus, I allow bhikkhus to ordain bhikkhunīs,’ then the statement: ‘After completing her training in six rules for two years, a sikkhamānā should seek ordination from a dualSangha’ is false. But if the Tathāgata said: ‘After completing her training in six rules for two years, a sikkhamānā should seek ordination from a dualSangha,’ then the statement: ‘Bhikkhus, I allow bhikkhus to ordain bhikkhunīs’ is false. Isn’t it true that ordination by a dual Sangha is excluded by [the injunction] that a Bhikkhu Sangha should give ordination to a woman? And isn’t [the allowance to give] ordination by the Bhikkhu Sangha excluded by the injunction that a dualSangha should give ordination to a woman? Thus the two are mutually exclusive. A Bhikkhu Sangha giving ordination to a woman candidate is one; a dual Sangha giving ordination to a woman candidate is another." This is a dilemma. At present, when bhikkhus are unable to answer and resolve this dilemma, [other] bhikkhus sometimes come along and argue over it. Some say: “The Bhikkhu Sangha could ordain women only in the period before the Bhikkhunī Sangha arose. From the time the Bhikkhunī Sangha arose, women must be ordained by a dualSangha. Therefore, now that the Bhikkhunī Sangha has become extinct, women cannot be ordained by the Bhikkhu Sangha.” But others argue: “They can be ordained.” [230] In this matter we say that the statement: “Bhikkhus, I allow bhikkhus to ordain bhikkhunīs” was made by the Exalted One, and this statement of the Exalted One concerns restriction [of the ordination solely by a Bhikkhu Sangha] to a 139 period when the Bhikkhunī Sangha does not exist. [40] Hence there is a difference in both meaning and wording [between this statement and the other] explaining the procedure for a sikkhamānā . The statement: “After completing her training in six rules for two years, a sikkhamānā should seek ordination from a dualSangha” was spoken by the Exalted One, and it explains the procedure for a sikkhamānā . Hence there is a difference in both meaning and wording [between this statement and the other] restricting [the single Sangha ordination] to a period when the Bhikkhunī Sangha does not exist. One is a restriction [of the ordination solely by a Bhikkhu Sangha] to a period when the Bhikkhunī Sangha does not exist, while the other explains the procedure for a sikkhamānā . The two are far apart in meaning; they are not speaking about the same thing and should not be mixed up. All the Exalted One’s bodily deeds, verbal deeds, and mental deeds were preceded and accompanied by knowledge. He had unobstructed knowledge and vision regarding the past, the future, and the present. So what should be said of an arahant? [41] Thus the Exalted One’s statement: “Bhikkhus, I allow bhikkhus to ordain bhikkhunīs” concerned restriction [of the ordination solely by a Bhikkhu Sangha] to a period in the past when the Bhikkhunī Sangha did not exist; in the future, too, it will be restricted to a period when the Bhikkhunī Sangha will not exist; and at present it is restricted to a period when the Bhikkhunī Sangha does not exist. Since the Exalted One had seen [such situations] with his unobstructed knowledge and vision, that is, with his knowledge of omniscience, his statement should be allowed [to have such applications]. It should be admitted that the Bhikkhu Sangha had been allowed [to ordain bhikkhunīs] in the past, though restricted to a

140 period when the Bhikkhunī Sangha did not exist; in the future too, though restricted to a period when the Bhikkhunī Sangha will not exist; and at present too, restricted to a period when the Bhikkhunī Sangha does not exist. Hence at present, or even now, though restricted to a situation in which the Bhikkhunī Sangha has become nonexistent, women can be ordained by the Bhikkhu Sangha. [42] [Question :] Then, when Queen Anulā wanted to go forth, and the king said, “Give her the going forth,” why did Mahinda Thera reply: “Great king, we are not permitted to give the going forth to women"? [43] [Reply :] This was because the Bhikkhunī Sangha existed at the time, not because it was prohibited by the text ( sutta ). Thus to explain the meaning, Mahinda Thera said: [231] “My sister, the Therī Sanghamittā, is at Pāaliputta. Invite her.” By this statement, the point being made is that he is not permitted [to ordain women] because of the restriction [of the ordination solely by a Bhikkhu Sangha] to a period when the Bhikkhunī Sangha does not exist, not because it is prohibited by the text. The text which states: “Bhikkhus, I allow bhikkhus to ordain bhikkhunīs” should not be rejected merely on the basis of one’s personal opinion. One should not strike a blow to the Wheel of Authority of the omniscient knowledge. The wishes of qualified persons should not be obstructed. For now women are qualified to be ordained by the Bhikkhu Sangha. [44] When [the Buddha] said: “If, Ānanda, Mahāpajāpatī Gotamī accepts these eight principles of respect, let that suffice for her ordination,” he laid down these eight principles of respect as the fundamental regulations ( mūlapannatti ) for bhikkhunīs at a time when bhikkhunīs had not yet appeared. One principle among them – namely, “After completing her 141 training in six rules for two years, a sikkhamānā should seek ordination from a dualSangha” – was laid down as a fundamental regulation for a sikkhamānā to undertake as part of her training at a time even before the Bhikkhunī Sangha appeared. After the Buddha had laid down these eight principles of respect as the fundamental regulations for bhikkhunīs, ordination [initially] arose by [Mahāpajāpatī’s] acceptance of them. When Mahāpajāpatī Gotamī then asked: “Bhante, how shall I act in regard to these Sakyan women?” the Exalted One did not see: “It is only now that the Bhikkhunī Sangha is nonexistent [but it will not be so] in the future too.” [45] He saw: “The Bhikkhunī Sangha is non existent now and in the future too it will be nonexistent.” Knowing that when the Bhikkhunī Sangha is nonexistent the occasion arises for an allowance [given to] the Bhikkhu Sangha [to be used], the Buddha laid down a secondary regulation ( anupaññatti ) to the effect that women can be ordained by the Bhikkhu Sangha, that is: “Bhikkhus, I allow bhikkhus to ordain bhikkhunīs.” But this secondary regulation did not reach a condition where it shared [validity] with any prior and subsequent prohibition and allowance that had been laid down. [46] Thus the Exalted One, the Worthy One, the Perfectly Enlightened One, who knows and sees, allowed women at present to be ordained in such a way. In order to achieve success in [the recitation of] the enactment formula ( kammavācā ), the text of the enactment formula should be recited in full. A competent, able bhikkhu, who understands the Exalted One’s intention, should inform the Sangha: [232] “Bhante, let the Sangha listen to me. This one of such a name seeks ordination under that one of such a name. She is pure with regard to the obstructive factors. Her bowl and robes are complete. This one of such a name asks

142 the Sangha for ordination with that one of such a name as sponsor ( pavattinī ). If the Sangha finds it fitting, the Sangha may ordain this one of such a name with that one of such a name as sponsor. This is the motion. Bhante, let the Sangha listen to me. This one of such a name seeks ordination under that one of such a name. She is pure with regard to the obstructive factors. Her bowl and robes are complete. This one of such a name asks the Sangha for ordination with that one of such a name as sponsor. The Sangha ordains this one of such a name with that one of such a name as sponsor. Any venerable who agrees to the ordination of this one of such a name with that one of such a name as sponsor should remain silent; any venerable who does not agree should speak up. A second time I declare this matter … A third time I declare this matter [repeat above pronouncement]. This one of such a name has been ordained by the Sangha with that one of such a name as sponsor. The Sangha is in agreement; therefore it is silent. That is how I understand it." At the conclusion of the enactment formula, the woman who was to be ordained by the Bhikkhu Sangha is now called “one ordained on one side [solely by a Bhikkhu Sangha].” [47] But in the Commentary, the bhikkhus ordained the five hundred Sakyan women on the basis of the secondary regulation, “Bhikkhus, I allow bhikkhus to ordain bhik khunīs.” Without having them first select a preceptor, they ordained them making them pupils of Mahāpajāpatī, and thus, for the success of the enactment formula, they used the following proclamation: “Bhante, let the Sangha listen to me. This one of such a name seeks ordination under Mahā pajāpatī,” and so forth. Thus they too were all called “ordained on one side.” There is no reference to them first selecting a preceptor. And since here the Exalted One had not 143 yet authorized it, here there is nothing [233] about first selecting a preceptor, or about explaining the bowl and robes, or about requesting the ordination, or about inquiring into the twentyfour obstructive factors, or about explaining the three dependences and the eight strict prohibitions. Thus, even at the cost of life, bhikkhus do not lay down what has not been laid down and do not abrogate what has been laid down, but they take up and practice the training rules that have been laid down; such is the Exalted One’s intention. By this very method, a Bhikkhu Sangha can give ordination [to constitute] a Bhikkhunī Sangha made up of those ordained on one side, and when a chapter of five [bhikkhunīs] has been constituted, it is proper for them to give ordination in the remote countries through a dualSangha procedure. And in this case it is determined that a dualSangha has arisen. [48] Then, if it is asked, “Why did the bhikkhus in the past ordain the five hundred Sakyan women?” the answer should be given: “Because the narrative gives the story of what had been allowed all as one.” [49] At this point, with the arising of a dualSangha, if a woman wishes ordination, she should acquire the going forth as a sāmaerī in the presence of bhikkhunīs, and it is only a bhikkhunī who should let her go forth. After they have let her go forth, only a Bhikkhunī Sangha should give her the agreement [to train] as a sikkha mānā . After she receives it, she should train in the six rules for two years. When the sikkhamānā has completed her training, she should then seek ordination from a dualSangha. And here, when it is said in the fundamental regulation, “After completing her training, a sikkhamānā should seek ordination from a dualSangha,” the Exalted One laid down a particular sequence. He first had the sikkhamānā receive ordination from a Bhikkhu Sangha and cleared [of obstructive

144 factors by the bhikkhus]. Thereupon she would receive ordination by a Bhikkhunī Sangha, and thus she would be “ordained by a dual Sangha.” At a later time, however, the Exalted One laid down a secondary regulation, saying: “Bhikkhus, I allow a woman who has received ordination on oneside and been cleared [of obstructive factors] by the Bhikkhunī Sangha to receive ordination by the Bhikkhu Sangha.” Thus he enjoins a sikkhamānā who has completed her training to first receive ordination from a Bhikkhunī Sangha. When she has been ordained on one side and cleared [of obstructive factors] by the Bhikkhunī Sangha, she is subsequently to be ordained by the Bhikkhu Sangha. Thus he allowed her to become ordained by a dual Sangha in a reversal of the preceding sequence, [50] but did not reject one who previously had been ordained on one side by the Bhikkhu Sangha. [51] The one was too remote from the other for the two to be confused with one another. Also, imagining that a later secondary regulation negates a previously [234] laid down [regulation] occurs to blind foolish persons, not to those with insight, for the conclusion is seen in the narrative on the secondary regulation. [52] This is the sequence in the text for the act of ordination of a sikkhamānā who has completed her training: First, she should be asked to choose her preceptor. After she has done so, the bowl and robes should be explained to her: “This is your bowl. This is your outer robe; this is your upper robe; this is your under robe; this is your blouse; this is your bathing cloth. Go, stand in that area." [Pages 234238 give the formulas for dualSangha ordination found at Vin II 27274, starting with “ Suātu me, ayye, sagho, itthannāmā itthannāmāya ayyāya upasampadāpekkhā. Yadi saghassa pattakalla, aha 145

itthannāmā itthannāma anusāseyya,” and ending with “ Tassā tayo ca nissaye aha ca akaraīyāni ācikkheyyātha .” The translation here resumes at the very end, on p. 238.] Thus the Bhikkhu Sangha described above should make a determined effort as follows: “Now that the Bhikkhunī Sangha has become extinct, we will revive the institution of bhikkhunīs! We will understand the heart’s wish of the Exalted One! We will see the Exalted One’s face brighten like the full moon!" [53] A bhikkhu motivated by a desire to resuscitate the institution of bhikkhunīs should be skilled in the subject praised by the Exalted One. But in this problem [set in the Milindapañha ], this is the guideline given for bhikkhus of the future. So the question asked, “What is this guideline that is given for bhikkhus of the future?” has just been answered.



NOTES: [39] In the phrase atthe nappavattati , I understand the word ‘attha ’ to signify, not “meaning,” but the referent of a statement. Thus the attha or referent of the statement “I allow bhikkhus to ordain bhikkhunīs” is a female aspirant for ordination at a time when no Bhikkhunī Sangha exists in the world; and the referent of the statement “a sikkhamānā should seek ordination from a dualSangha” is a sikkhamānā who has

146 completed her training at a time when the Bhikkhunī Sangha exists in the world. [40] Ta ca pana bhagavato vacana aya bhikkhunī saghassa abhāvaparicchedo . I understand the last phrase to signify the limitation ( pariccheda ) of singleSangha ordination to a time when the Bhikkhunī Sangha is non existent ( bhikkhunīsaghassa abhāva ). [41] The mention of an arahant here is difficult to account for, unless the Sayadaw is referring to Nāgasena, one of the two protagonists in the Milindapañha . [42] Tato eva paccuppanne ca etarahi vā pana bhikkhunī saghassa abhāvapariccheden’eva bhikkhusaghena mātugā mo upasampādetabbo . [43] The reference is to Mahāvasa , XV.1823. See Wilhelm Geiger: The Mahāvasa or The Great Chronicle of Ceylon (London: Pali Text Society 1912), p. 98. [44] Sabbannutanāassa āācakka na pahārayitabba. Bhabbapuggalāna āsā na chinditabbā. Bhikkhusaghena hi mātugāmo etarahi upasampādetu bhabbo ti . [45] I felt it necessary to add the phrase in brackets in order to give this sentence (which in the original is merely a clause in an extremely complex sentence) the meaning required by the context. [46] Esā pana anupaññatti pure ceva pacchā ca paññattena paikkhepenāpi anunnātenāpi sādhāraabhāva na pāpui . The purport seems to be that this authorization is valid only as long as the Buddha does not issue another decree that implicitly annuls its validity, such as that stipulating a dual Sangha ordination. 147

[47] Ekato upasampanno . The expression ends in the masculine termination –o because the subject of the sentence, mātugāmo , “woman,” is a word of masculine gender. [48] So eten’ev’upāyena bhikkhusaghena etarahi upasampā detabbo ekato upasampannabhikkhunīsagho, pañcavagge pahonte paccantimesu janapadesu ubhatosaghena upasam pādetu yutto c’eva hoti. Ubhatosagho ca uppanno ti idha hātabbameva . [49] Atha kasmā pubbe bhikkhū pancasatā sākiyāniyo upasam pādentī ti pucchitā anunnātassa vatthuno ekato nidānattā ti vissajjetabbā . Perhaps the point is: “Why did the bhikkhus go on to ordain five hundred women by a singleSangha ordination, instead of ordaining five and then letting these five function as a Bhikkhunī Sangha that could help to ordain the others?” But I am not sure that I have caught the author’s point. [50] The earlier sentence, when explaining the procedure in which the bhikkhus give the ordination first, refers to the sequence as anukkama . I assume that the expression used here, kamokkama , means “a reversal of the preceding sequence,” and translate accordingly. [51] The point seems to be that after introducing the dual Sangha ordination, the Buddha did not require the women who had previously received ordination by the Bhikkhu Sangha alone to undergo another ordination by the Bhikkhunī Sangha; he allowed their onesided ordination to stand. [52] Anupannatiyā nidānena nihagatadihattā. The point is not quite clear to me. [53] Idāni bhikkhunīsaghe vasacchinne maya bhikkhunī sāsana anusandhāna karissāma, bhagavato manoratha

148 jānissāma, bhagavato puindusakāsamukha passissāmā ti .



S PHC HI CA HI CHÚNG TỲKHƯUNI TRONG TRUYN THNG NGUYÊN THY Tỳkhưuni Pháp H Dhammanandā dch

NHÀ XU ẤT B ẢN TÔN GIÁO S 53 Tràng Thi - Hà N i ðT: (04) 3934 9659

Ch u trách nhi m xu t b n: NGUY N CÔNG OÁNH

Biên t p : ð Th Qu ỳnh Sa b n in : Sucitto Trình bày : Bình Anson Bìa : Tú Anh

Liên k t: Nguy n Th Tú Anh ðT: 0913 139 314 – (08) 3923 5745; 2214 3140 ðC: 535/5B Phan V ăn Tr , P.7, Q.5, Tp. HCM Email: [email protected]

In l n th 1. S l ưng: 1.000 cu n. Kh 14cm  20cm. In t i Nhà In xxxxxx, TP. H Chí Minh. Gi y phép s : xxxxx. In xong n p l ưu chi u Quý III-2010.

QU HÙN PHƯC VISAKHA N TNG